Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 175 - Chân tướng năm xưa



Chương 175 - Chân tướng năm xưa



Chương 175: Chân tướng năm xưa
Cửa lớn nhà Trương Chí Huy đóng chặt, điều này khiến cho sắc mặt mọi người càng thêm khó coi, trong lòng có loại dự cảm xấu.
Phải biết rằng ở nông thôn, ban ngày không ai đóng cửa sân cả.
Lý Vân Anh hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.
Vương Viện mặc bộ quần áo lúc mới xuống nông thôn ngồi trong sân, Lý Vân Anh nhanh chóng nhớ ra dáng vẻ lúc mới gặp Vương Viện.
Mùa hè năm đó rất nóng, Vương Viện mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu vàng, mái tóc đen nhánh được thắt thành hai bím trước ngực, còn cột lên sợi nơ màu đỏ, một đôi mắt vừa to vừa tròn, lúc cười rộ lên có hai má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Vương Viện nhỏ hơn cô ấy một tuổi, gọi cô ấy là chị Vân Anh.
Hiện tại Vương Viện mặc bộ đồ đó, nhưng trên người rộng thùng thình, một chút cũng không hợp, giống như mặc quần áo của người khác vậy.
“Chị Vân Anh, chị đã đến rồi.” Vương Viện giống như rất nhiều năm về trước gọi Lý Vân Anh là chị, vẻ mặt cô ấy ngoài ý muốn nhu hòa.
“Em đoán được hôm nay chị nhất định sẽ đến, em thay bộ quần áo mà lúc chúng ta mới xuống nông thôn đã mặc, đẹp sao?”
Vương Viện đứng lên xoay một vòng tròn, Lý Vân Anh che miệng gật đầu, Vương Viện cười, cười đến nước mắt chảy xuống.
“Chị Vân Anh, em rất hối hận, lúc trước em nên nghe theo lời chị nói, đừng để bị lời ngon tiếng ngọt của đàn ông mê hoặc, em thường xuyên nghĩ, nếu như em nghe lời chi, em sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay.”
Đứa nhỏ bên cạnh Vương Viện kéo quần cô ấy. Vương Viện cúi người bế cô bé lên, hôn lên gương mặt cô nhóc, chỉ vào Lý Vân Anh nói.
“Thư Ninh, đây là dì Vân Anh của con, mẹ thường xuyên nhắc với con đó, con còn nhớ rõ không?”
Thư Ninh nhìn Vương Viện, lại nhìn Lý Vân Anh, dáng vẻ mờ mịt lại ngây thơ, cực kỳ khiến người ta thương tiếc.
Vương Viện hôn lên đầu cô bé, dùng giọng điệu dịu dàng nói.
“Con đi đến cho dì Vân Anh ôm một cái được không, dì Vân Anh còn chưa bế qua con đâu.”
Vương Viện đặt Thư Ninh xuống đất, đẩy cô bé đi về phía Lý Vân Anh, cô bé rất ngoan, rất nghe lời, cô bé vừa đi về phía Lý Vân Anh, vừa quay đầu nhìn Vương Viện, Vương Viện vẫn luôn mỉm cười nhìn cô bé, ánh mắt chất chứa cổ vũ.
Cô bé bước đến bên cạnh Lý Vân Anh, Lý Vân Anh nhanh chóng khom người bế cô bé lên.
“Vương Viện, rốt cuộc em muốn làm gì?”
Không chỉ có Lý Vân Anh mà ngay cả đám người Giang Hựu Đào cũng nhận ra sự khác thường.
Vương Viện ngồi xổm xuống, dáng vẻ ngẩng đầu nói chuyện mang theo thở dốc, giống như vừa rồi ôm đứa nhỏ, cô ấy đã phải dùng sức rất lớn.
Vương Viện không đáp lời Lý Vân Anh, mà ngẩng đầu nhắc đến chuyện trước kia với Lý Vân Anh.
“Em biết chị nhất định sẽ cảm thấy lòng dạ em tàn nhẫn, rõ ràng chị có lòng tốt đến thăm em, sao em lại vô tình như vậy, chẳng những đuổi chị đi, còn nói rất nhiều lời khó nghe, chị nhất định hận em, em biết.”
“Nhưng khi đó chắc hẳn chị không biết, em tư của Trương Chí Huy đã đến tuổi làm mai, em nghe được nhà bọn họ nói chuyện, chờ lần sau chị đến nhất định sẽ bỏ thuốc chị, để chị và em tư của anh ta gạo nấu thành cơm, chị là bạn tốt nhất của em, là chị em tốt, em đã vào địa ngục nhà họ Trương này, sao có thể kéo chị xuống nước cùng?”
Sau khi kết hôn Vương Viện mới biết được thì ra người đàn ông luôn nói lời ngon tiếng ngọt với mình, dẫn mình đi khắp núi đồi tìm hoa đẹp, thật ra cực kỳ lạnh lùng, anh ta cưới cô ấy đơn giản là vì đến tuổi, tuổi cô ấy còn nhỏ, được trong nhà cưng chiều đến đơn thuần, dễ lừa, có tiền lại có văn hoa.
Mà nhà họ Trương này chính là dã thú ăn thịt người, hai nhà anh cả và anh hai của Trương Chí Huy đều không phải người dễ ở chung, hai gia đình nhỏ vì chút của cải mà tranh đấu gay gắt, cô ấy gả vào, bọn họ đứng chung mặt trận cùng đối phó cô ấy.
Hai người em trai kia của anh ta xấp xỉ anh ta, ánh mắt bọn họ nhìn cô ấy luôn mang theo dâm tà, cô ấy đã nói với Trương Chí Huy, Trương Chí Huy chẳng những không trách hai em trai mình, trái lại còn trách cô ấy, nói bởi cô ấy quá lẳng lơ mới khiến cho trong lòng bọn họ mang ý xấu với cô ấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận