Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 179 - Hậu sự



Chương 179 - Hậu sự



Chương 179: Hậu sự
Thu hoạch vụ thu qua đi, gió thu càng thêm lạnh lẽo, quan tài Vương Viện được đặt trong phòng, không có mùi hôi thối truyền ra.
Ngày thứ tư, cha mẹ Vương Viện đến.
Điều kiện gia đình Vương Viện khá giả, mẹ cô ấy là phó chủ nhiệm khu phố, cha cô ấy là công nhân kỹ thuật của xưởng số một Giang Thành, cô ấy có hai người anh trai, một người em trai, và một người em gái, cả gia đình bọn họ đều đến.
Từ trên xe lửa, mẹ Vương Viện đã bắt đầu khóc, chờ đến khi đến Trương gia thôn, mắt bà ấy đã sưng đỏ, chỉ còn lại một đường chỉ nhỏ.
Biết cha mẹ của Vương Viện hôm nay sẽ đến, buổi sáng Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi dẫn theo Thư Ninh lại đây.
Mấy ngày nay Lý Vân Anh đau lòng, hoàn toàn không chăm sóc được cho đứa nhỏ, đứa nhỏ do Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi chăm lo.
Cô bé thật sự rất ngoan, một chút cũng không nháo, chỉ lúc ăn cơm và đi ngủ mới tìm mẹ và chị.
Không đợi Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi dỗ cô bé, cô bé đã nói, mẹ nói sau này mỗi khi Thư Ninh nhớ mẹ và chị hãy nhìn lên sao trên trời, mẹ và chị biến thành ngôi sao, ở trên trời bảo vệ Thư Ninh.
Mỗi khi nghe thấy những lời này, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi lại không kìm được nước mắt.
Mẹ Vương khóc từ công xã đến Trương gia thôn, nhìn thấy quan tài trong sân, bà ấy chạy đến ghé vào trên quan tài, xốc nắp quan tài lên, nhìn Vương Viện bên trong, nước mắt chảy xuôi xuống đất.
Từng người nhà họ Vương nối tiếp nhau nặng nề đi qua, nức nở hàng dài.
Mẹ Vương vừa khóc vừa dùng tay đánh vào ngực.
Nói ra từng câu chỉ trích lại bao hàm tình yêu thương.
“Vương Viện, con nhóc chết tiệt kia, sao con lại tàn nhẫn như thế hả, đã bảo con đừng gả cho nó, con lại khăng khăng đòi gả, cha con nóng giận nói coi như chưa sinh ra đứa con gái này, con lại thật sự chưa từng viết thư, gọi điện về nhà, trong nhà viết thư cho con, sao con không hồi âm hả? Trong nhà gửi tiền cho con, sao con không lấy ra dùng hả?”
“Anh cả đến thăm con, sao con không nói với nó mình sống không tốt.”
“Viện Viện, con có đau lòng cho mẹ không, sao con lại nhẫn tâm như thế, mẹ con đã 60 tuổi rồi, sao con lại để mẹ mình kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, con quá nhẫn tâm, quá nhẫn tâm, sao mẹ lại sinh ra đứa con gái nhẫn tâm như thế.”
Anh cả của Vương Viện ngồi bên mép quan tài, không ngừng đánh vào đầu mình.
Một năm kia, Vương Viện viết thư về nhà nói muốn kết hôn, sau khi nhà bọn họ đọc thư xong đã để cho anh cả Vương Viện đến đây xem, khi đó Vương Viện vừa mới gả cho Trương Chí Huy chưa được bao lâu.
Sau khi anh cả của Vương Viện đến, nhà họ Trương cực kỳ nhiệt tình tiếp đón anh ta, Trương Chí Huy đối với Vương Viện cũng cực kỳ tốt, anh cả Vương Viện quan sát mấy ngày bèn yên tâm, công việc trong nhà cũng bận rộn, cho nên đi về.
Mà lúc đầu Vương Viện còn hồi âm lại cho gia đình, thậm chí còn gửi một ít thổ sản về, nhưng về sau chậm rãi ít dần, đến sau cùng ngay cả một phong thư cũng không gửi về.
Trước đó cha Vương theo học một người thầy du học ở nước ngoài về, mấy năm nay tình cảnh ở nhà máy cũng không được tốt lắm, cả gia đình chịu một ít liên lụy, đối với tình hình bên Vương Viện cũng ít chú ý hơn.
Năm nay tình hình trong nhà chuyển biến tốt đẹp, một tháng trước mẹ Vương còn nói với chồng, chờ cha Vương bận rộn xong, trước khi ăn tết sẽ đến thăm Vương Viện.
Nào biết mọi chuyện đã tính toán xong, đột nhiên nhận được điện báo Vương Viện đã qua đời, sau khi thanh niên trí thức gọi điện bao, cả gia đình không dám chậm trễ, không thu dọn gì hết vội vàng đến đây.



Bạn cần đăng nhập để bình luận