Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 235 - Đánh nhau rồi



Chương 235 - Đánh nhau rồi



Chương 235: Đánh nhau rồi
Từ Mãn Thu đi chưa được bao lâu thì Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi bắt đầu ăn cơm, vẫn chưa ăn no thì Triệu Vĩnh Lan hùng hùng hổ hổ chạy vào.
“Đừng ăn, đừng ăn nữa, mau mau mau, hai người đến nhà họ Từ đi, đánh nhau rồi, đánh nhau rồi.”
“Nhà họ Từ nào?” Người họ Từ ở Liễu Thụ Câu ít sao.
“Chính là nhà Từ Bảo Châu phúc tinh đó.” Triệu Vĩnh Lan vừa nói xong thì Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi không thể ngồi được nữa, hai người đứng dậy chạy theo Triệu Vĩnh Lan.
Ở thời đại này thiếu giải trí, có chút náo nhiệt có thể xem, Lý Vân Anh bọn họ đều mặc áo khoác vào đi ra ngoài.
Trên đường đi đến nhà kế toán Từ gặp không ít người, mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều là đi xem náo nhiệt. Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi sợ Từ Mãn Thu chịu thiệt, nên đi rất nhanh.
Họ gặp ba người Từ Đại Chủy, thím Tưởng Tứ, thím Trương Nhị ở gần nhà họ Từ.
Nhìn thấy Giang Hựu Đào, bọn họ tiến lại, nói: “Hựu Đào à, mấy ngày không gặp rồi ha.”
Kể từ sau khi không đi hái lá gai, Giang Hựu Đào cũng chưa gặp lại Từ Đại Chủy bọn họ, dù sao thì đều là người phụ nữ của gia đình, cần phải kiếm công điểm.
“Mấy ngày nay bọn cháu cũng không ra ngoài gì nhiều.” Giang Hựu Đào nói.
Từ Đại Chủy tiến lại gần Giang Hựu Đào, nhỏ tiếng hỏi Giang Hựu Đào: “Đào Nhi à, cháu học hành thế nào rồi? Lưu Tiểu Yến với Tiểu Cường nhà thím lúc nào cũng thi hạng bét, không phải nghe nói năm nay huyện tuyển công nhân sẽ tuyển từ trong học sinh trung học sao. Cần phải xem thành tích, thím nghĩ có thể nhờ cháu phụ đạo không, bọn thím sẽ không để cháu làm không công, nếu đưa tiền thì sợ người ta nói, bọn thím sẽ đưa lương thực cho cháu.”
Từ Đại Chủy không trọng nam khinh nữ gì cả, ở nhà bà ấy, cháu trai hay cháu gái đều như nhau, cháu trai lớn là con của con cả bà ấy sinh, cháu gái lớn là con của con thứ hai bà ấy sinh, một đứa đầu năm, một đứa cuối năm, đi học cũng đi cùng nhau, bây giờ đã là học sinh lớp 9 rồi, học lên nữa là cấp ba rồi.
Gia đình họ không định chu cấp ăn học nữa, học hành thành tích không tốt, học cấp ba cũng phí tiền, nhưng nếu như thật sự có thể tham gia vào cuộc thi tuyển công nhân ở huyện, không quan tâm có thành hay không, nhưng cũng là một lối thoát.
Bỏ ít lương thực ra trước để tìm giáo viên phụ đạo cho chúng, cũng xem như là đầu tư trước rồi.
Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi nhìn nhau: “Thím bảo chúng sáng mai đến cũng được, vừa hay bọn cháu cũng rảnh không có gì làm, gần đây cũng đang học đấy.”
Cháu của nhà thím Tưởng Tứ và thím Trương Nhị cũng trạc tuổi với cháu nhà thím Từ, nhưng bọn họ rõ ràng không có dự định để chúng đi tham gia cuộc thi công xưởng ở huyện.
Người nhà mình hiểu người nhà mình, mấy đứa nhóc như khỉ nhà họ đó, người ta đều đi học, chúng lại chạy ra ao sông chơi, ngay cả ngày nào thi cũng không rõ, học bao nhiêu năm rồi, e là phép cộng trừ dưới một trăm cũng không biết tính, để đi học thêm cũng mất mặt, lãng phí lương thực, nên dứt khoát không nhắc đến.
Tốt xấu gì cũng giữ chút thể diện cho mình.
Không có ý kiến gì về chuyện mà Từ Đại Chủy nói với Giang Hựu Đào.
Giang Hựu Đào hỏi Từ Đại Chủy: “Thím, thím nói chuyện tuyển công nhân đó, tin tức có chính xác không?”
“Sao lại không chính xác chứ? Cháu gái của thím gả cho chồng ở huyện, chồng con bé làm trong quán cơm quốc doanh, tin tức chính xác đấy.”
Lý Vân Anh ở bên cạnh Từ Đại Chủy kích động không thôi: “Thím Từ, thanh niên tri thức bọn cháu có thể tham gia không?”
Những thanh niên tri thức như Lý Vân Anh, bọn họ xuống nông thôn nhiều năm rồi, nhưng vì không nắm được thông tin nhanh, mỗi lần huyện tổ chức tuyển dụng thì đều không tham gia được, trong công xã chỉ có vài người, cũng hiếm khi đến lượt họ, người trong công xã còn không đủ chia nữa đấy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận