Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 295 - Chuyện xấu trong nhà



Chương 295 - Chuyện xấu trong nhà



Chương 295: Chuyện xấu trong nhà
Hai người không nghĩ đến chuyện lúc trẻ lại bị giũ ra, trên mặt hai người tràn ngập hoảng sợ.
Biểu cảm này đã nói lên tất cả.
Lâm Vĩnh Chương cười to một tiếng, ông ta rút dây bên hông ra.
“Anh cả, anh hai, chuyện Nhu Nhu nói là thật sao? Lúc còn trẻ tôi ra ngoài làm việc, nhờ hai anh chăm sóc người thân cho tôi, các anh chăm sóc, chăm sóc vợ tôi đến tận giường à?”
Lâm Vĩnh Chương đi về phía anh cả Lâm, và anh hai Lâm, sắc mặt hai người trắng bệch, liên tục lùi về sau.
“Lão tam, lão tam, cậu đừng xúc động, chuyện này không thể trách chúng tôi được, đều là do vợ chú mồi chài chúng tôi trước.”
Lâm Vĩnh Chương không quan tâm chuyện này, không cần biết là ai mồi chài ai trước, hai tên súc sinh này nhân lúc ông ta không ở nhà đùa giỡn với vợ ông ta là không đúng.
Ả đàn bà Lương Lai Đệ kia, lát nữa ông ta sẽ dạy dỗ sau, hai người anh trai này của ông ta cũng không thể buông tha.
“Cô ta mồi chài anh, anh ngủ luôn hả? Các anh là anh trai của tôi đấy, là anh trai ruột cùng mẹ đẻ ra, sao các anh có thể làm ra loại chuyện súc sinh như thế! Những năm gần đây, tôi kéo các anh đi lên, các anh báo đáp tôi như vậy sao? Ngủ với vợ tôi?"
Lâm Vĩnh Chương quất một roi xuống, xẹt qua mặt anh cả Lâm, dừng trên tay anh hai Lâm.
Hai người bọn họ đứng đó không dám trốn, dây đánh lên người rát đau, chỉ nhìn thôi mà Giang Hựu Đào đã đau đến nhe răng.
Người Hạ Hà Câu đứng bên cạnh Giang Hựu Đào nhỏ giọng nói.
“Lúc tôi còn trẻ, tôi đã nói quan hệ giữa Lương Lai Đệ và hai người anh chồng này không đúng lắm, nói với mấy người, mấy người còn bảo tôi nhìn nhầm.”
“Bây giờ biết khi đó tôi có bao nhiêu đúng chưa?”
“Vâng vâng vâng, ánh mắt bà tinh tường nhất, nhanh xem đi, Lâm lão tam lại đánh rồi.”
Giang Hựu Đào cũng chạy nhanh đi xem, Lâm Vĩnh Chương trở tay đánh một roi lên mặt anh hai Lâm, máu tươi bắn ra.
Hai người đau đến run rẩy, đỡ lấy nhau, anh cả Lâm nhỏ giọng cầu xin.
“Lão tam, đó đều là chuyện quá khứ rồi, chúng tôi và Lương Lai Đệ đã sớm chặt đứt, đã gần 10 năm không xảy ra chuyện đó rồi.”
Lâm Vĩnh Chương cười khẩy: “Chuyện quá khứ ư? Đối với các anh là chuyện đã qua, đối với tôi nó còn chưa qua đâu, hai người đúng là anh trai tốt, tôi nằm mơ cũng không nghĩ đến hai anh mình sẽ chăm sóc vợ tôi đến giường luôn.”
“Bây giờ tôi hỏi một câu, ba đứa nhỏ mà Lương Lai Đệ sinh, rốt cuộc có phải con tôi hết hay không?” Ánh mắt Lâm Vĩnh Chương lướt qua ba đứa con của mình.
Ba người bọn họ có dáng dấp rất giống ông ta, đồng thời bọn chúng cũng có dáng dấp giống anh cả Lâm và anh hai Lâm.
Dùng mắt thường hoàn toàn không phân biệt được chúng rốt cuộc là con ai.
Anh cả Lâm nhịn đau, run rẩy nói: “Là của cậu, không liên quan gì đến chúng tôi, lúc tôi và Lương Lai Đệ xảy ra quan hệ, thằng ba nhà cậu đã sinh ra rồi.”
Lâm Vĩnh Chương gật đầu có lệ.
Ông ta cầm dây lưng trên tay nhìn Lâm Mạn Nhu: “Con nói xem, mẹ con còn làm việc đó với ai.”
Lâm Vĩnh Chương không tin, ngay cả hai người kia, Lương Lai Đệ còn có quan hệ, bà ta đã ngoại tình rồi, lại chỉ ngoại tình với hai người.
Ánh mắt Lâm Vĩnh Chương lướt qua mặt đàn ông Hạ Hà Câu, vẻ mặt cười như không cười.
Ba anh em Lâm Vĩnh Chương, anh cả anh hai là người thành thật, từ nhỏ Lâm Vĩnh Chương đã thích đánh nhau tàn nhẫn, trong thôn, đám người cùng tuổi hoặc nhỏ hơn ông ta một chút, không ai không sợ ông ta.
Bọn họ là ăn gan hùm mật gấu hay sao, dám trộm người phụ nữ của ông ta.
Đàn ông Hạ Hà Câu đưa mắt dừng ở trên hai người anh Lâm Vĩnh Chương, thật đúng là trâu bò, dám động thổ trên đầu Thái Tuế, đây là ỷ vào mình và Lâm Vĩnh Chương là anh em, không sợ bị đánh chết à?
Lương Lai Đệ từ trên mặt đất bò dậy, quần ướt một mảng lớn, không biết là nước tuyết hay nước tiểu, bà ta ôm chân Lâm Vĩnh Chương: “Hết rồi, hết rồi, anh ba, anh ba, tôi sai rồi, tôi không dám, tôi không dám nữa.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận