Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 55 - Lần đầu gặp mặt



Chương 55 - Lần đầu gặp mặt



Chương 55: Lần đầu gặp mặt
Vốn dĩ giao dịch rất thuận lợi, nhưng vào lúc giao hàng, đột nhiên xảy ra dị biến, một đám người xông vào cầm theo vũ khí trong tay, muốn đen ăn đen.
Làm chuyện kia ở niên đại này, Cố Niệm Vi vẫn luôn cảnh giác, sau khi phát hiện tình hình có biến, cô ấy lập tức trốn đi, nhân lúc hỗn loạn đi vào không gian.
Nhưng không gian không biết di chuyển, cô ấy đợi một tiếng cho đến khi động tĩnh bên ngoài bớt dần, mới bỏ đi lớp ngụy trang, chờ đến khi động tĩnh bên ngoài không còn nữa mới đi ra khỏi không gian.
Trời đã sớm tạnh không biết từ khi nào lại đổ mưa, đây là lần đầu tiên Cố Niệm Vi gặp phải loại chuyện đó, cho dù mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ.
Cố Niệm Vi rẽ trái rẽ phải mấy ngõ nhỏ trong huyện hành mới đi ra đường chính, bởi vì quá mức vội vàng, cô ấy va vào người đàn ông đi ở đối diện.
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi.” Sau khi đứng vững, Cố Niệm Vi lập tức xin lỗi.
“Không sao.” Ngoài ý muốn, giọng nói rất êm tai.
Cố Niệm Vi ngẩng đầu, giật mình một lát.
Người đàn ông này mặc một thân quân phục màu xanh, dáng người thẳng tắp, dáng dấp không tính là xuất sắc nhưng lại cực kỳ có khí chất, ánh mắt đoan chính.
Đây là lần đầu tiên Cố Niệm Vi nhìn thấy quân nhân ở niên đại này, cô ấy không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, người quân nhân kia gật đầu với cô ấy, sau đó nhấc chân rời đi.
Cố Niệm Vi sờ tóc, sau đó cũng rời đi.
Sau khi cô ấy vừa đi, người đàn ông vừa mới va vào cô ấy dừng bước, một người đàn ông đeo Hồng Tụ chương xuất hiện bên cạnh anh ta.
“Chủ nhiệm Lâm, chúng ta chưa bắt được người cung ứng hàng hóa.”
Người đàn ông được gọi là chủ nhiệm Lâm kia trầm mặc, gật đầu: “Tiếp tục điều tra, thời gian ngắn như thế, kẻ đó không chạy xa được.”
“Vâng.”

Mưa vẫn rơi đến tận lúc trời tối, Cố Niệm Vi bỏ lỡ chuyến xe về Tảo Hương, cho nên đành phải thuê một phòng ở huyện thành, ngày hôm sau trời tạnh, từ sáng sớm Cố Niệm Vi đã đi đến chỗ trạm xe, trở lại điểm thanh niên trí thức lúc đám người Giang Hựu Đào vừa mới thức dậy.
Cố Niệm Vi vội vàng đi rửa mặt ăn cơm, mấy ngày nay đến lượt Triệu Vĩnh Lan nấu cơm, Trương Tuệ Tuệ đến giúp cô ta hai lần, lại bị cô ta chửi mắng một trận, sau đó không tự đến rước nhục, Triệu Vĩnh Lan một mình nấu cơm.
Điều kiện gia đình nhà cô ta tốt, mẹ cô ta là bà chủ gia đình toàn chức, thu xếp mọi chuyện trong nhà ổn thỏa, Triệu Vĩnh Lan đã lớn như vậy còn không biết nấu cơm.
Cô ta học theo dáng vẻ của Trương Tuệ Tuệ đi đun một nồi nước, cho tất cả bột ngô mà mọi người muốn ăn vào buổi sáng vào cùng một lúc, bởi vì đổ một lần quá nhiều, cô ta lại không biết nấu, vì thế rất nhanh đã khét.
Mùi khét đánh thức mọi người đang nghỉ ngơi trong ký túc xá.
“Cô là heo sao? Ngay cả cơm cũng không biết nấu.”
Triệu Vinh Quang nhìn một nồi bột ngô đã cháy khét đến mức không thể ăn được lập tức ầm ĩ. Anh ta mặc một bộ đồ lao động màu xanh lam, tóc chải chỉnh tề.
Anh ta là một dị loại trong điểm thanh niên trí thức, cha mẹ anh ta đều là cán bộ, anh ta xuống nông thôn chẳng qua là để dát một lớp vàng lên thân phận của mình, ngày đầu tiên đến đội sản xuất, anh ta đã bàn bạc xong với đại đội trưởng, anh ta không ăn lương thực mà đại đội chia, đồ ăn thức uống của anh ta đều tự bỏ tiền mua, thậm chí nếu như đại sản xuất có gì không mua được, anh ta có thể giúp đỡ mua.



Bạn cần đăng nhập để bình luận