Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 752 - Lo lắng



Chương 752 - Lo lắng



Chương 752: Lo lắng
“Quang Tông đối xử với em rất tốt, có gì ngon đều cho em nếm thử tróc. Lúc đó chị mỗi ngày đều phải đi ra ngoài kiếm đàn ông, phải hao hết tâm tư lấy được tiền và đồ trên người bọn họ về nhà. Có lúc về nhà cũng không thể nghỉ, nửa đêm cha còn tới phòng chị.”
“Lúc đó chị đã nghĩ, sẽ có một ngày chị phải rời khỏi Bạch gia này, đi thật xa, cả đời không trở về. Nhưng mà đầu năm nay, không cho chúng ta đường sống như vậy. Đi đâu cũng cần thẻ căn cước rõ ràng, cần thư giới thiệu, không có hai thứ này không thể đi đâu cả.”
“Hết lần này tới lần khác chị còn không biết chữ, muốn tìm người giúp đỡ cũng không tìm được, cũng không dám tìm. Cho nên lúc đó chị thường xuyên nghĩ, nếu em có thể thoát khỏi vũng bùn này cũng tốt, em có lương tâm, đợi sau này chị bị bệnh, em cũng không thể không để ý tới chị. Đến lúc đó không nói tới thứ khác, em luôn có thể cho chị một miếng cơm nóng.”
“Khi Quang Tông chết, chị rất khó chịu, còn thoải mái. Khó chịu là em cũng giống như chị, thoải mái em cũng sắp giống như chị.” Bạch Ngọc Lan máy móc bôi thuốc, trong mắt không có chút cảm xúc.
Bạch Diễm Lan không nói gì.
Bạch Ngọc Lan vẫn nói:
“Lúc ấy chị ở bên Vương Lâm Cường, chị dỗ dành anh ta kết hôn với chị, anh ta muốn sinh con nhưng ghét bỏ chị bẩn, chị lập tức nghĩ tới để em sinh con cho anh ta. Vương Lâm Cường không phải loại tốt gì, trong tay anh ta có tiền, bên trên có người, với lại có anh ta ở đây mẹ sẽ thu liễm lại một chút.”
“Chị biết rõ em hận chị. Chị vẫn luôn không nói với em, lúc đó em đã sắp 16 tuổi, mẹ lại liên hệ với bạn cũ. Bọn họ cũng lén gặp qua em, một người ở trấn trên quét đường cái, trên đầu có bệnh hói đầu đã cho mẹ 3 tệ, muốn em nửa tháng. Anh ta thường xuyên đi tìm quả phụ có bệnh kia, anh ta chắc chắn cũng nhiễm.”
“Em ở bên Vương Lâm Cường, bà ta sẽ từ chối người đàn ông hói đầu kia. Lúc đó chị nghĩ tuy Vương Lâm Cường khốn nạn một chút, nhưng có thể bảo vệ được hai ta, cũng rất tốt. Không nghĩ tới Vương Lâm Cường còn chưa dùng được, anh ta lại xảy ra chuyện như thế.”
“Nhưng mà sinh Ngọc Vinh xong mẹ ném chuột sợ vỡ đồ, cũng không dám làm gì em. Khi em gả cho Tô Trí Viễn, chỉ hận đến mức đỏ mắt.”
“Mấy lần chị muốn đi đến trước mặt Tô Trí Viễn, nói hết mọi chuyện cho anh ta biết. Chị nghĩ em cũng giống như chị, đều thối nát từ tận bên trong, sao em có thể gặp được người tốt như vậy? Em nhìn anh ta xem, anh ta thương em cỡ nào. Nếu là chuyện em không muốn, anh ta sẽ không đi làm. Kéo theo cục diện rối rắm là Bạch gia, từ trước tới nay đều không có nửa câu oán hận.”
“Sau đó chị lại nghĩ như vậy cũng rất tốt, ít nhất có thể kéo em ra khỏi vũng bùn. Nhưng mà em thì sao, không biết hăng hái tranh giành, em nên lôi kéo anh ta ở lại, lại khiến anh ta nghe lời em, lại khiến anh ta chống lại mẹ. Kết quả em thì hay rồi, mọi chuyện đều thuận theo mẹ, đẩy anh ta càng đi càng xa. Em đúng là ngốc, nếu chị là em, chị chắc chắn rời khỏi Bạch gia.”
Bạch Diễm Lan chảy nước mắt nói: “Em làm sai sao? Nhưng mà không nghe lời mẹ sẽ bị đánh mà.”
“Em ngốc sao? Tô Trí Viễn ở nhà sao bà ta dám đánh em, sao bà ta dám đánh em? Bà ta còn muốn con rể lôi kéo con trai bà ta nữa.” Bạch Diễm Lan đã không biết rõ nên nói thế nào.
“Được rồi đừng nói lời vô nghĩa nữa, tranh thủ thời gian bôi thuốc cho chị, đau chết chị mất.” Cô ta vén áo lên, Bạch Diễm Lan bôi thuốc cao lên người cô ta.
Bạch Ngọc Lan kéo áo xuống, nói:
“Qua mấy ngày nữa em đi ra ngoài với chị, phải ngoan một chút, hiểu chuyện một chút, thấy người không biết nói gì thì cười thôi. Nếu những người đàn ông kia động tay động chân với em thì trốn, nếu không trốn thoát em bắt bọn họ trả tiền trước, cho tiền lại để bọn họ ra tay, đừng ngây ngốc để bọn họ chiếm tiện nghi.”
Tay Bạch Diễm Lan run rẩy, cô ta nói: “Chị, em không muốn đi.”
“Có người nào muốn đi, em còn nhớ rõ chị Hương Lan không? Cô ấy hơn chị 5 tuổi, bởi vì không muốn làm chuyện này bị cha và mẹ đưa đi, không còn trở về nữa.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận