Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 189 - Hưởng thụ



Chương 189 - Hưởng thụ



Chương 189: Hưởng thụ
Đúng lúc này Hạ Hà Vũ đi đến, trong tay cô ta xách theo một túi đồ: “Chính Đường, nhà mẹ đẻ em hấp một ít bánh bao bằng bột mì trắng, em nhớ trước kia anh thích ăn nhất là món này, cho nên mang đến đây cho anh.”
Lúc Hạ Hà Vũ và Tô Chính Đường yêu đương, Hạ Hà Vũ không ít lần mang đồ ăn cho anh ta.
Trong lòng Tô Chính Đường càng thêm không kiên nhẫn, ở trong giấc mơ kia, sau khi Hạ Hà Vũ và Tô Dương kết hôn, cuộc sống trôi qua không quá tốt.
Tô Dương hoa tâm, thường xuyên không về nhà, Hạ Hà Vũ và chị dâu cả Tôn Tiểu Quyên của anh ta không ngừng đấu nhau, cãi nhau.
Có đôi khi Tô Chính Đường nhìn thấy, xuất phát từ mềm lòng sẽ đi lên khuyên bảo vài câu.
Dần dần Hạ Hà Vũ coi anh ta trở thành người cứu rỗi, có đôi khi hơn nửa đêm sẽ gõ cửa phòng gọi anh ta ra tâm sự.
Tô Chính Đường vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghi, cũng không làm chuyện gì quá mức với Hạ Hà Vũ.
Bây giờ Tô Chính Đường vẫn không tính làm gì với Hạ Hà Vũ, chỉ là hành động Hạ Hà Vũ lặp đi lặp lại nhiều lần đến tìm anh ta, để trong lòng anh ta cực kỳ hưởng thụ.
Đàn ông đấy à, ai mà không hưởng thụ cảm giác được con gái theo đuổi chứ.
Nhưng mà trong lòng hưởng thụ, bên ngoài Tô Chính Đường cũng không thể chấp nhận, nhất là lúc còn chưa lấy được sự ưu ái của Triệu Vĩnh Lan.
“Tôi không cần, cô mang về đi.” Tô Chính Đường không liếc mắt nhìn Hạ Hà Vũ một cái, xoay người rời đi.
Chu Nguyệt Mai nghe thấy giọng của Hạ Hà Vũ, từ phòng phía Đông đi ra nhìn thấy túi trong tay Hạ Hà Vũ, trên mặt Chu Nguyệt Mai lộ ra tươi cười.
“Ôi, Hà Vũ đến đấy à? Nhanh vào nhà ngồi đi, hôm nay gió lớn, cháu có bị lạnh không?”
Lúc nhà họ Tô chia nhà làm đến khó coi, Tô Chính Bình và Tôn Tiểu Quyên vì độc chiếm phần lớn gia sản đem sai lầm đẩy hết lên người Chu Nguyệt Mai.
Chu Nguyệt Mai thật sự hận thấu xương hai người bọn họ, đối với con nhóc đầu óc có vấn đề, không biết bảo vệ người đàn ông nhà mình, trái lại bảo vệ bà già này như Hạ Hà Vũ, bà ta cũng chướng mắt.
Chẳng qua nhà mẹ đẻ cô ta yêu thương cô ta, chỉ cần cô ta quay về nhà mẹ đẻ một chuyến, luôn có thể mang theo chút đồ vật hiếm lạ về.
Giống như bánh bao làm từ bột mì trắng này, ngày tết còn chưa chắc đã ăn nổi đâu, nhà Hạ Hà Vũ lại có thể thi thoảng ăn một bữa.
Nhưng đồ tốt mà Hạ Hà Vũ mang về từ nhà mẹ đẻ, Hạ Hà Vũ luôn đưa sang bên này, loại con ngốc đưa đến tận cửa như vậy, không lừa một chút đúng là xin lỗi chính mình.
“Không đâu thím, thím ăn cơm chưa?” Cấp hai Hạ Hà Vũ theo Tô Chính Đường và Tô Dương về qua nhà họ Tô mấy lần, khi đó cô ta gọi Chu Nguyệt Mai là thím.
Đời trước sau khi kết hôn với Tô Dương, cô ta đổi giọng gọi Chu Nguyệt Mai là bà, một đời này cô ta không định sống với Tô Dương, hai người kết hôn đến bây giờ cũng được một tháng vẫn luôn không cùng phòng.
Thật ra Tô Dương muốn, nhưng Hạ Hà Vũ vừa thấy anh ta là ghê tởm, sao cô ta có thể ngủ với Tô Dương.
Ánh mắt Chu Nguyệt Mai chợt lóe lên: “Thím còn chưa ăn đâu, chẳng phải từ sớm đã ra ngoài lột vỏ ma côn à, bây giờ cả người đau nhức, cháu ăn chưa?”
Từ sáng sớm Hạ Hà Vũ đã về nhà, đối với chuyện cô ta không nghe lời, khăng khăng gả cho Tô Dương, cha mẹ cô ta tức mấy ngày, sau khi cô ta khóc một trận, cha mẹ lại tha thứ cho cô ta.
Mỗi lần cô ta trở về, cha mẹ sẽ nấu mấy món mà cô ta thích ăn, như bánh bao hôm nay là mẹ hấp riêng cho cô ta, cô ta ăn hai cái xong, không nỡ ăn nữa.
Hạ Hà Vũ nghĩ đến Tô Chính Đường, mím môi nói: “Thím, trong người thím không thoải mái thì nghỉ ngơi đi, cháu giúp thím nấu cơm.”
Mục đích đã đạt được, trong lòng Chu Nguyệt Mai vui như nở hoa, ngoài miệng lại từ chối: “Vậy ngại quá, nếu để cho mẹ chồng cháu biết, chẳng phải cô ta sẽ bị tức chết sao?”
Hạ Hà Vũ nghe thấy Chu Nguyệt Mai nhắc đến Tôn Tiểu Quyên, lập tức cảm thấy phiền: “Kệ bà ta nói gì thì nói, cháu không để ý đến bà ta là được, thím ngồi đó chờ cháu, cháu đi nấu cơm cho thím.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận