Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 390 - Bộ mặt thật



Chương 390 - Bộ mặt thật



Chương 390: Bộ mặt thật
“Lúc hai người bọn họ cãi nhau, cô ta tuôn ra hết nội tình của Triệu Vinh Quang.”
“Vốn dĩ anh ta không phải họ Triệu, là sau khi mẹ anh ta tái giá dẫn anh ta đến nhà họ Triệu, anh ta mới đi theo họ Triệu, trước khi anh ta chưa xuống nông thôn, vì tiền đồ của mình, anh ta chủ động đi mồi chài vợ chưa cưới kia của mình, kết quả người nha người ta không đồng ý, hiện tại cô gái kia lớn lên, tự mình báo danh xuống nông thôn tìm anh ta.”
Giang Hựu Đào nhíu chặt mày:
“Vị hôn thê của anh ta, tôi đã gặp qua, nhiều nhất cũng chỉ 18 tuổi, Triệu Vinh Quang xuống nông thôn cũng được bốn, năm năm rồi, lúc đó vợ chưa cưới của anh ta mới 13 – 14 hả?”
Mười ba mười bốn tuổi, cho dù hiện tại là thập niên 70 cũng chỉ là một đứa nhỏ choai choai.
Khi đó Triệu Vinh Quang cũng chỉ mới 16 mà thôi.
“Vợ chưa cưới của anh ta nói, lúc đó cô ta mới 12 tuổi.” Trương Tuệ Tuệ cũng cực kỳ xem thường.
Giang Hựu Đào khiếp sợ không thôi: “Tôi đúng là một chút cũng không nhìn ra anh ta lại là người như vậy.”
Đối với Triệu Vinh Quang, Giang Hựu Đào không có nhiều ấn tượng cho lắm, mãi cho đến khi anh ta và Triệu Vĩnh Lan có chút gì đó mới chú ý đến người này.
Kết quả lại như trò đùa vậy? dụ dỗ trẻ em chưa đủ tuổi thành niên, nếu như nghiêm trọng hơn, ở 20 – 30 năm sau, đủ cho anh ta ngồi tù.
Giang Hựu Đào nghĩ lại chính mình.
Hình như sau khi cô xuyên không đến niên đại này, đàn ông mà cô gặp, không có mấy người tốt, phần lớn đều có vấn đề.
Đây là do thời đại hay do cô quá đen?
Trong thời gian ngắn, Giang Hựu Đào không nghĩ ra được.
Cô hỏi Trương Tuệ Tuệ: “Cô và Lưu Anh Tuấn sao rồi?”
Lưu Anh Tuấn thích Trương Tuệ Tuệ, lúc ở điểm thanh niên trí thức không phải bí mật gì.
“Tôi nói, chờ được đến khi tôi 18 tuổi thì kết hôn.” Trương Tuệ Tuệ lớn hơn Giang Hựu Đào một tuổi, năm nay đã tròn 17, 18 tuổi chính là sang năm.
Giang Hựu Đào chỉ nói một tiếng chúc mừng, những thứ khác không nói nữa.
Ăn cơm xong, Trương Tuệ Tuệ về ký túc xá ngủ, Giang Hựu Đào cũng về.
Cô gói hai phần tiểu long bao, lúc về đến nhà đã nguội, Cố Niệm Vi hâm nóng lên ăn, ăn kèm cháo.
Vừa để bát xuống, Phó Thiệu Hoa đến.
Nhìn ra được anh đặc biệt ăn mặc mà đến, tóc chải ngay ngắn, lộ ra mắt và trán đẹp.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay và một chiếc áo khoác quân trang màu xanh, lộ ra cả người sạch sẽ, nhẹ nhàng khoan khái.
Giang Hựu Đào mặc một chiếc váy liền áo quá gối, nghiêng người ngồi ở phía sau xe đạp của anh.
Phó Thiệu Hoa nhìn ra sau mấy lần, không thấy Cố Niệm Vi và Từ Mãn Thu đi ra, nụ cười trên môi sắp không khép lại được.
“Đào Đào, đồng chí Cố và Mãn Thu không đi sao?”
Lúc nói những lời này, vẻ mong chờ của anh quang minh chính đại viết lên mặt.
“Vi Vi nói mấy nay cô ấy mệt, không dễ gì mới có một ngày nghỉ, muốn ngủ thật nhiều, hiện tại Mãn Thu đang khổ cực học tập, năm nay con bé muốn tham gia thi hết cấp 2, nếu thi qua, con bé chính là học sinh cấp ba, nếu như không thi qua, con bé tiếp tục học bốn cấp.”
“Con bé lớn tuổi, không muốn bị bạn học gọi chị.”
Giang Hựu Đào còn chưa nói xong, Phó Thiệu Hoa đã đạp xe đi xa.
Đầu tiên anh dẫn theo Giang Hựu Đào đi dọc bờ sông, đến một chỗ cánh đồng cỏ chăn nuôi, phía trước là sông, phía sau là núi, anh trải tấm vải mình chuẩn bị lên mặt cỏ, lấy đồ ăn mà mình mang đến ra.
Còn xuống sông bắt hai con cá lên nướng.
Hôm nay đi chơi, cho dù Giang Hựu Đào hay Phó Thiệu Hoa đều cảm thấy thỏa mãn.
Đến buổi chiều hai người thu dọn đồ về nhà, còn chưa đến hẻm Hạnh Phúc, hai người bị bắt xuống dắt xe đi bộ vào.
Giang Hựu Đào tìm người quen hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Vu Đại Nha muốn đưa em trai út của mình cho nhà họ Đỗ nuôi, nhà họ Đỗ không muốn, con bé quỳ xuống cầu xin, nhà họ Đỗ tìm quản lý khu phố đến.”
“Quản lý khu phố lại gọi người đi tìm nhà họ Vu tới, lúc này người nhà họ Vu còn chưa đến đâu.”
Người này còn chưa nói xong, Giang Hựu Đào đã gạt đám người ra đi vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận