Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 282 - Hận ý



Chương 282 - Hận ý



Chương 282: Hận ý
Chỉ cần Cố Hán Thân vừa nhớ đến chuyện này lập tức cảm thấy khó chịu.
Cố Hán Thân nhìn dáng vẻ ngủ say của Lâm Mạn Nhu, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Không ai có thể chấp nhận chuyện đầu mình bị cắm sừng, Cố Hán Thân cũng như vậy.
Đương nhiên theo như lời Lâm Mạn Nhu nói, đó là chuyện kiếp trước của cô ta, đời này cô ta không làm sai bất kỳ chuyện gì.
Nhưng sự thật thực sự như vậy sao? Có một số thói quen kiếp trước của Lâm Mạn Nhu đã ăn sâu vào máu cô ta, xa hoa lãng phí hưởng lạc, việc làm ăn càng ngày càng mở rộng, tiền trong tay càng ngày càng nhiều, bởi vì chuyện đó, mỗi năm đều có thẩm tra về anh ta.
Những chuyện đó đối với anh ta đều không sao cả, đây là trình tự nên có trong quân đội, điều khiến anh ta cảm thấy khó chịu là đủ loại biểu hiện trên giường của Lâm Mạn Nhu.
Đa dạng chồng chất tư thế, mà ngay cả anh ta cũng chưa từng nghe qua.
Trước kia anh ta từng nghi ngờ, cũng hỏi qua cô ta, Lâm Mạn Nhu nói là mấy chị em trong lúc tán gẫu đã kể, mấy bà thím có chồng nói chuyện quả thật không đúng mực gì cả, Cố Hán Thân tin.
Không tin thì có thể làm gì bây giờ, chẳng lẽ phải hoài nghi vợ mình và người đàn ông khác dan díu sao?
Người bình thường sẽ không ai hoài nghi như vậy.
Nhưng tất cả chuyện này, vào lúc đọc được quyển nhật ký kia đều đã có lời giải thích.
Kinh nghiệm của cô ta đúng là phong phú, phong phú đến mức khiến da đầu anh ta tê dại, mọi chuyện trước kia làm anh ta cảm thấy hồi ức ngọt ngào, lúc này tất cả giống như ruồi bọ khiến anh ta nghẹn ở cổ họng.
Anh ta lặp đi lặp lại đọc hết lá thư kia, lại nhờ chiến hữu chuyển nghề âm thầm điều tra nghe ngóng một đoạn thời gian.
Rốt cuộc Cố Hán Thân đã xác định, nữ nhân viên tiếp rượu kinh nghiệm phong phú khiến người ta tặc lưỡi ở phố đèn đỏ kia đã sống lại quay về.
Lâm Mạn Nhu muốn chơi trò vợ chồng tình thâm, ân ái, anh ta sẽ không giống như trong mơ hùa theo.
Trong lúc ngủ mơ, Lâm Mạn Nhu cảm giác được có người chăm chú nhìn cô ta, cô ta vừa mở mắt đã phát hiện Cố Hán Thân ngồi trước giường đất.
Cô ta có chút không dám nhận, hiện tại Cố Hán Thân quá trẻ, cùng với người đàn ông phong độ nho nhã trong trí nhớ của cô ta có chút không hợp, khiến cô ta cảm thấy có chút xa lạ.
Chẳng qua cô ta rất nhanh đã làm ra dáng vẻ ngạc nhiên vui vẻ, từ trên giường đất nhảy dựng lên.
“Hán Thân, Hán Thân, anh đã về rồi à?”
Cô ta nhào vào trong ngực anh ta, ngồi ở trên đùi.
Thói quen sinh hoạt của Cố Hán Thân rất tốt, không hút thuốc hay uống rượu, trên người luôn mang theo mùi hương xà phòng.
Đời trước Lâm Mạn Nhu cảm thấy dáng vẻ này của anh ta không có chút tình thú nào, không giống như Cung Húc Ba, luôn luôn có mùi thơm như có như không.
Nhưng sau khi trải qua nhiều người đàn ông, cô ta ngửi nhiều mùi nước hoa, thuốc lá và mùi rượu, cô ta cảm thấy vẫn là mùi hương trên người Cố Hán Thân dễ ngửi.
Dựa vào trong ngực anh ta, có một loại cảm giác an toàn không nói nên lời, Lâm Mạn Nhu nhắm mắt lại, cảm thấy chính mình cực kỳ hạnh phúc.
Một cảm giác xao động quen thuộc từ dưới bụng truyền đến ngực, trong lòng cô ta run lên.
Lâm Mạn Nhu biết, đây là cô ta động tình.
Đời trước cô ta vì muôn phục vụ tốt đàn ông, đặc biệt trải qua rất nhiều huấn luyện, sau khi sống lại, loại thể chất dễ dàng động tình cũng theo cô ta xuyên đến.
Có rất nhiều lúc gặp mặt riêng với Cung Húc Ba, cô ta thiếu chút nữa đã không cầm giữ được.
Nhưng hiện tại người đàn ông trước mắt là người chồng hợp pháp của cô ta, Lâm Mạn Nhu không muốn áp chế bản năng cơ thể.
Cô ta thả nhẹ giọng điệu: “Hán Thân, anh thật sự đã trở lại, em còn tưởng rằng mình đang nằm mơ đấy…”
Giọng nói kiều mị khiến người nghe góc tường như Giang Hựu Đào cảm thấy trong lòng run lên.
Đám người Cố Niệm Vi không có bàn tay vàng, không có dụng cụ hỗ trợ, chuyện gì cũng không nghe được, đã sớm ở một bên ăn khoai lang đỏ tán gẫu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận