Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 296 - 3P trong truyền thuyết



Chương 296 - 3P trong truyền thuyết



Chương 296: 3P trong truyền thuyết
“Tôi không mồi chài bọn họ, là anh cả anh đến nhà chúng ta, đúng lúc nhìn thấy tôi cho thằng ba bú sữa, anh ta thú tính đại phát cưỡng gian tôi, tôi phản kháng nhưng không được. Từ sau lần đó, anh ta thường xuyên đến, sau này có một ngày anh hai anh đến nhà chúng ta tìm anh ta, đúng lúc nhìn thấy, anh ta nhân lúc anh và anh cả không ở đó, cũng đến cưỡng gian tôi.”
Lương Lai Đệ than thở khóc lóc.
Anh cả Lâm và anh hai Lâm vội vàng phản bác.
“Có cái rắm, lão tam, tôi và anh cả là hạng người gì, cậu rõ mà, là Lương Lai Đệ mồi chài anh cả trước, sau khi bị tôi phát hiện lập tức kéo tôi vào, cô ta còn uy hiếp tôi, nếu tôi dám nói chuyện này cho cậu biết, sẽ nói là chúng tôi cưỡng gian cô ta.”
Lương Lai Đệ, anh cả Lâm, anh hai Lâm, bên nào cũng cho mình đúng, ánh mắt Lâm Vĩnh Chương lướt qua ba người, chưa nói tin ai, cũng chẳng nói không tin ai.
Đám người vây xem chậc chậc mấy tiếng.
“Ý của anh hai Lâm là, ông ta và anh cả Lâm cùng nhau làm Lương Lai Đệ hả?”
“Nhìn dáng vẻ thì hẳn là như thế, không nhìn ra, người phụ nữ Lương Lai Đệ kia lại lợi hại như vậy, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”
Ánh mắt nhìn Lương Lai Đệ của Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đều thay đổi.
3P đấy, ở niên đại này chơi 3p, thật đúng là nhân tài.
Một Triệu Xuân Hoa, một Lương Lai Đệ, đại khái là nhân tài đời sau, quá mạnh.
Cuối cùng Lương Lai Đệ không kiên trì được, kêu liên tiếp không dám, tha cho bà ta.
Lâm Vĩnh Chương một cước đá văng bà ta, tiện tay đánh một roi, đau đến mức bà ta kêu lên:
“Không dám ư? Tôi thấy bà đúng là dám, nói cho tôi biết, sao bà lại có suy nghĩ đó, sao bà dám nghĩ đến gian díu với anh cả, anh hai tôi.”
Lâm Vĩnh Chương không tài nào nghĩ ra được, hai người anh này của ông ta, từ tướng mạo dáng dấp đều là người thành thật, thuộc về kiểu không dám nói năng gì, hai người bọn họ có thể đồng thời ngoại tình với Lương Lai Đệ cũng là chuyện mà ông ta không nghĩ đến.
Lâm Vĩnh Chương càng tức giận, đầu óc càng bình tĩnh, xuống tay cũng tàn nhẫn.
“Tôi nên sớm nghĩ đến bà là đồ tiện nhân, lúc trước tôi đến nhà bà, làm ngăn tủ hồi môn cho chị hai bà, bà lập tức mắt đi mày lại với tôi, sau đó trực tiếp chui vào trong chăn tôi, là tôi đã quá tin tưởng bà mới cho bà cơ hội cắm sừng mình, sao gian díu với một ông anh trai tôi còn chưa đủ, còn phải gian díu với cả hai người mới đủ đúng không?”
“Lương Lai Đệ, bà giỏi lắm, ba anh em nhà họ Lâm chúng tôi, mỗi người đều quỳ dưới váy bà, bà thích làm chuyện đó lắm hả, vậy đi làm kỹ nữ đi, bà làm một phòng nhỏ ở cổng thôn, ở bên ngoài treo tấm vải đỏ, hàng đêm làm tân nương, tốt biết mấy.”
“Gả cho ông đây, gây họa cho con gái ông đây làm gì!”
Lương Lai Đệ bị Lâm Vĩnh Chương giận dữ đánh đến kêu gào, anh cả Lâm và anh hai Lâm, chân hai người mềm nhũn đến ngồi bệt xuống đất, một dòng nước tiểu khai từ trên người bọn họ chảy ra.
Người bên cạnh Giang Hựu Đào lại nhỏ giọng nói: “Cô nhìn xem, người hèn nhát như anh cả Lâm và anh hai Lâm còn dám gian díu với em dâu, hiện tại vợ hai người chưa tới, nếu đến còn làm cho hai người bọn họ đẹp mặt hơn.”
“Yên ổn sinh sống không được à? Muốn phụ nữ, trong nhà không có sao, sao phải trộm.”
“Vậy cô lại không hiểu rồi, cổ nhân nói, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm, trộm không bằng không trộm được, đại khái hai người bọn họ bị Lương Lai Đệ mê mắt, cảm thấy đây lại là em dâu mình, thân mật chút cũng không cần nghĩ nhiều.”
“Cô xem, nhiều năm như vậy, Lâm Vĩnh Chương cũng đâu nghĩ nhiều.”
“Chẳng qua con nhóc Mạn Nhu kia đủ tàn nhẫn, từ nhỏ nó đã biết Lương Lai Đệ gian díu với người ta, ngay cả cha mình cũng không nói, uổng cho cha cô ta yêu thương cô ta như vậy.”
Người Hạ Hà Câu cô một câu tôi một câu, bàn luận chuyện nhà Lâm Mạn Nhu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận