Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 117 - Hối hận



Chương 117 - Hối hận



Chương 117: Hối hận
Mà chủ nhà cho Cố Niệm Vi thuê kia cũng đã chứng thực, người thuê nhà bọn họ là một người đàn ông vóc dáng gầy gò, căn cứ vào hình dung của bọn họ, đây chính là Cố Niệm Vi sau khi cải trang không thể nghi ngờ.
Lâm Kiến Trung thật lâu không nói lời nào khiến cho đám quần chúng vây xem không vui.
Bọn họ bị câu đến nửa vời, dáng vẻ khó chịu.
“Cẩu Oa à, rốt cuộc thanh niên trí thức Cố có chuyện gì thế, cậu nói ra cho mọi người nghe xem nào.”
Triệu Xuân Hoa không thích đứa con trai cả Lâm Kiến Trung này, nhũ danh lấy cho có lệ, cùng với tên Tiểu Bì của đứa con út Lâm Kiến Hoa quả thực đúng là một trời một vực.
Đời này Lâm Kiến Trung hận nhất là bị người ta gọi nhũ danh của anh ta, đại biểu cho khuất nhục nửa đời trước của anh ta!
Ánh mắt anh ta giống như lợi kiếm nhìn về phía người nọ, người mở miệng gọi anh ta một tiếng Cẩu Oa kia một chút cũng không sợ anh ta, anh ta tên Hứa Đại Sơn, người cũng như tên, dáng dấp cao to.
Xúc động, lỗ mãng lại không có đầu óc, ánh mắt áp bách của Lâm Kiến Trung, anh ta hoàn toàn không cảm nhận được, hiện tại anh ta chỉ muốn nhanh chóng được ăn dưa.
“Không phải cậu muốn nói chuyện sao? Còn không nhanh nói đi, dong dài như vậy làm gì, cậu có còn là đàn ông không vậy?”
Đàn ông không thích nghe nhất là bị người khác nói anh ta không phải đàn ông.
Hứa Đại Sơn thốt ra những lời này, toàn trường cười vang, dân phong Đông Bắc bưu hãn, phụ nữ lớn tuổi sinh con rồi tính cách cũng phóng khoáng tùy tiện hơn, có mấy bà thím lớn tuổi vừa cười còn vừa dùng ánh mắt xuống giữa chân Lâm Kiến Trung.
Ánh mắt kia cực kỳ có tính xâm lược, khiến Lâm Kiến Trung có một loại xúc động muốn kẹp chân lại.
Giang Hựu Đào nghe được có thím ở cách đó không xa dùng âm thanh mà người khác đều có thể nghe được, nhỏ giọng nói.
“Không đúng lắm, tôi thấy Cẩu Oa là đàn ông đích thực đấy, bà nhìn chẳng phải trước đó cậu ta cũng chỉ trở về ba bốn lần, đã có ba đứa con đấy à, vậy mà còn không phải đàn ông?”
Đám phụ nữ cười to hơn, có người nói tiếp.
“Đúng đấy, trước đó mỗi lần Cẩu Oa trở về, ngày hôm sau Vương Lệ Lệ đi đường đều không được tự nhiên, các bà nói xem, một người phụ nữ đã kết hôn, vì sao dáng đi không được tự nhiên hả?”
Mấy người đàn ông nghe lời này không nói gì, đám phụ nữ càng thêm lớn mật, có mấy cô gái chưa lập gia đình hay vừa mới kết hôn không lâu nghe xong mặt đỏ tai hồng.
Ba người Cố Niệm Vi nghe lại càng cổ quái.
“Được rồi, nói lung tung gì vậy, ngậm hết miệng vào cho tôi!” Một người đàn ông không nghe nổi nữa, mở miệng quát to.
Bà thím đầu tiên trêu chọc Lâm Kiến Trung hừ một tiếng: “Mạc Đại Cẩu Tử, chẳng lẽ cậu không được? Nếu không cậu thẹn quá hóa giận cái gì?”
Trong tiếng cười vang, rốt cuộc đám phụ nữ cũng kết thúc đề tài này.
Lệ khí quanh người Lâm Kiến Trung không ngăn được.
“Đồng chí Cố Niệm Vi, đây là cô muốn nói chuyện trước công chúng à?” Lời nói của Lâm Kiến Trung khiến cho quần chúng ồn ào an tĩnh lại, mọi người vểnh cao lỗ tai chờ Lâm Kiến Trung nói tiếp.
Mùa hè phương Bắc trời tối rất muộn, hiện tại đã bảy giờ hơn, bên ngoài còn chưa tối đen.
Cố Niệm Vi gật đầu: “Đúng thế, là tôi muốn nói, anh nói đi.”
Nếu đã đến một bước này, Lâm Kiến Trung cưỡi trên lưng cọp khó mà leo xuống, anh ta biết nếu như hôm nay không nói ra nguyên cớ gì, như vậy mặt mũi của anh ta trong thôn mất sạch, nhưng nếu như anh ta nói ra sự thật, chẳng lẽ có thể định tội Cố Niệm Vi sao?
Cô ấy bình tĩnh như vậy, tất nhiên là có lòng tin.
Hiện tại trong lòng Lâm Kiến Trung cực kỳ hối hận, anh ta hận chính mình đã vì Cố Niệm Vi là phụ nữ mà coi khinh cô ấy, anh ta hận chính mình còn chưa điều tra rõ ràng đã tùy tiện xuất kích.
Cố Niệm Vi thấy Lâm Kiến Trung thật lâu không nói gì, cười khẩy.
“Sao lại không nói? Còn muốn ăn không nói có bôi nhọ tôi đúng không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận