Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 402 - Nhìn thấu



Chương 402 - Nhìn thấu



Chương 402: Nhìn thấu
Đương nhiên cũng có người đứng ra phản bác bọn họ: “Thật ra tôi cảm thấy mẹ chồng không sai, con dâu bà ấy quả thực lười biếng, tôi nghe nói ngay cả quần lót của cô ta cũng là do chồng giặt đấy.”
Hai bên đôi co, bà một câu tôi một câu, giống như thi hùng biện vậy, Giang Hựu Đào ở giữa bọn họ, vừa ăn hạt dưa vừa nghe, quả thực đã nghiền.
Chẳng qua cảm xúc của bọn họ đến nhanh, đi lại càng nhanh hơn, nhanh chóng nói đến chuyện khác, sau đó đề tài chuyển đến người nhà họ Vu.
“Người chồng mà Trương Thủy Tú mới lấy kia, trước đó đã sinh được hai đứa con trai, lớn cũng đã 12 – 13 tuổi, lúc cô ta gả đến, cuộc sống rất không tốt.”
Giang Hựu Đào không biết vì sao tin tức của mọi người lại nhanh nhạy như thế.
“Nhất định là sống không tốt rồi, mẹ kế đâu dễ làm như vậy?”
“Đúng là không dễ làm, chẳng phải cô ta cảm thấy không chịu được nên mới dẫn Vu Đại Nha đi.”
“Ông bà nội con bé cũng đồng ý à?”
“Đương nhiên là đồng ý chứ, là một con nhóc, còn là đứa gây họa, ông bà Vu còn vui lòng ấy chứ.”
Nhắc đến chuyện này, Giang Hựu Đào có quyền lên tiếng: “Vừa rồi lúc cháu về, đúng lúc nhìn thấy Vu Đại Nha đi cầu xin vợ chồng Thục Lệ, cầu xin bọn họ cứu cô bé, nói mẹ cô bé muốn dẫn cô bé đi, làm con dâu nuôi từ bé cho con trai cha kế.”
Người nói chuyện đầu tiên cho một ánh mắt xem thường.
“Vu Đại Nha này nói chuyện càng ngày càng dối trá, mẹ con nhóc muốn dẫn nó về làm con ở, cô ta tái giá ở nông thôn, phải ra đồng kiếm công điểm, còn phải làm việc nhà, hầu hạ gia đình lớn nhỏ, bận rộn không thôi. Cái gì mà con dâu nuôi từ bé chứ, hơn nữa nếu thật sự muốn để nó làm con dâu nuôi từ bé, ai mà nói cho nó chứ?”
“Cũng không biết Trương Thủy Tú nghĩ gì nữa, rõ ràng đang sống tốt ở công xã, nếu như cô ta không đi, căn nhà kia ai dám chiếm?”
“Lần trước cô ta đến công xã đi chợ, cô ta còn dập đầu ở chùa, đối với cuộc sống hiện tại cô ta rất thỏa mãn, cô ta nói chồng cô ta đối xử với cô ta rất tốt, không đánh cô ta.”
“Yêu cầu của cô ta với đàn ông cũng quá thấp rồi.”
Có một người nhỏ giọng nói.
“Mấy người nói xem, có phải con bé Đại Nha này bị mẹ mình dạy hư không, vừa rồi tôi cũng nhìn thấy nó đến nhà Hà Thục Lệ, nhào vào trong ngực Đỗ Nguyên Châu, nhào một lần không được còn nhào đến lần hai.”
Từ trước đến nay, ánh mắt quần chúng sáng như tuyết, trí tưởng tượng của đám phụ nữ cũng rất phong phú, một câu như thế đã nhìn thấu tâm tư của Vu Đại Nha.
“Đúng là có khả năng này, Trương Thủy Tú kia chỉ dạy đám nhỏ học mấy thói xấu, Vu Đại Nha mười tuổi đã biết rõ nên cân nhắc cho sau này như thế nào, đúng là nghiệp chướng.”
“Đúng là làm người ta buồn nôn, Đỗ Nguyên Châu chênh lệch với nó bao nhiêu tuổi chứ.”
“Mấy bà nói xem, lúc trước nó đưa em trai mình đến nhà Đỗ Nguyên Châu, liệu có phải cũng có chút tâm tư nhỏ không? Công xã chúng ta đâu thiếu nhà không có con trai, sao không thấy nó đưa em trai đến những nhà kia?”
“Không phải không có khả năng này, dựa theo cách giáo dục của Trương Thủy Tú kia, nói không chừng Vu Đại Nha đúng là nghĩ như vậy.”
Có chút chuyện nếu như không hoài nghi, mọi người sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng nếu như có ai đó hoài nghi một câu trước, mọi người sẽ tự động bổ sung đầy đủ sự thật, sau đó một truyền mười, mười truyền một trăm, sau cùng phát triển đến mọi người đều biết.
Không quản chuyện thật giả như thế nào, người nghe thế lập tức về nhà dạy dỗ đứa nhỏ nhà mình trước.
Giang Hựu Đào có thể đoán được, trải qua tối nay, chị em Vu Đại Nha nhất định sẽ trở thành tài liệu phản diện để mọi người dạy dỗ đứa nhỏ.
Mãi cho đến trời tối mọi người mới tản đi.
Từ Mãn Thu còn đang đọc sách, ngày mai cô ấy cũng thi, cho nên khá lo lắng.
“Từ từ sẽ ổn, em đừng quá lo lắng.” Giang Hựu Đào khuyên cô ấy.
Từ Mãn Thu gật đầu cũng không biết có nghe lọt tai hay không.



Bạn cần đăng nhập để bình luận