Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 387 - Ngăn chặn



Chương 387 - Ngăn chặn



Chương 387: Ngăn chặn
Trong ba chị em nhà họ Vu, hai đứa em trai luôn nghe theo Vu Đại Nha chỉ huy.
“Không sao, chúng ta kiên trì thêm chút nữa.”
Vu Đại Nha nhìn đầu đường, cô ta đã nghe ngóng rõ ràng, hôm nay kỹ sư điện Đỗ xuống nông thôn, đến bây giờ còn chưa về, trời đã đen như vậy, đoán chừng cũng sắp về.
Đám người Giang Hựu Đào về nhà chưa được bao lâu, Hà Thục Lệ cũng cầm đèn pin ra cửa, đến đầu ngõ chưa bao lâu, cô ấy đã chờ được Đỗ Nguyên Châu về.
Đỗ Nguyên Châu nhìn thấy vợ, vô cùng ngạc nhiên: “Sao em lại ra ngoài.”
Hà Thục Lệ đưa lại đèn pin cho anh ta cầm, nhỏ giọng nói.
“Chúng ta mới chuyển đến đây, buổi tối em không ngủ được, nghĩ đến anh cũng sắp về, cho nên đứng đây đợi anh.”
Hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện, đi về phía nhà.
Đèn pin trong tay Đỗ Nguyên Châu chiếu đến góc tường, nhìn thấy ba chị em Vu Đại Nha, anh ta muốn đi qua, lại bị Hà Thục Lệ kéo lại.
“Về nhà đi.”
Đỗ Nguyên Châu muốn hỏi gì đó, nhưng cảm nhận được lực đạo trên tay vợ, giữa mấy đứa trẻ không quen biết và vợ mình, Đỗ Nguyên Châu lựa chọn vợ.
Chỉ là trên đường trở về, hai người vẫn nhỏ giọng nói chuyện.
Đến trong nhà, Hà Thục Lệ ôm lấy Đỗ Nguyên Châu:
“Nguyên Châu, em mơ một giấc mơ, mơ đến đứa nhỏ không có duyên phận với chúng ta kia.”
Trong lòng Đỗ Nguyên Châu run lên, tay anh ta ôm lấy cơ thể đang run rẩy của vợ, trong lòng cũng bắt đầu đau đớn.
Tám năm, kể từ khi đứa bé kia rời đi, trong tám năm nay, hai vợ chồng bọn họ không ai nhắc đến.
Đứng trong sân thật lâu, hai vợ chồng mới nắm tay đi vào nhà.
Hà Thục Lệ đứng ở đầu giường.
“Em biết rõ anh nghĩ gì, chẳng phải anh cảm thấy em không có con, rất xin lỗi em, muốn ở bên ngoài thu dưỡng một đứa nhỏ sao?”
“Hôm nay em nói rõ lòng mình cho anh biết, em chỉ có một đứa con, cả đời này cũng chỉ có một đứa, anh đừng nhận về khiến em chán ghét.”
Trải qua chuyện Vu Đại Nha kia, Hà Thục Lệ hiểu rõ, so với việc cùng Đỗ Nguyên Châu hao tâm tổn trí nhận nuôi một người, còn chẳng bằng giúp đỡ mấy trẻ em nghèo khó, ít nhất những đứa nhỏ kia không cần cô ấy hao tâm tổn sức, cô ấy cũng không trông chờ vào việc bọn họ dưỡng già mình.
Không trông cậy sẽ không thất vọng.
Đỗ Nguyên Châu ở bên thở dài, muốn giải thích gì đó, Hà Thục Lệ đã trải giường xong, đến phòng bếp nấu cơm.
Hà Thục Lệ nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Dư Nhân, nhìn thế nào cũng thấy không đủ.
Đêm nay là lần đầu tiên Đỗ Nguyên Châu dẫn ba chị em Vu Đại Nha về nhà, rốt cuộc cô ấy cũng tránh được chuyện này.
Nhưng Hà Thục Lệ vẫn chưa cảm thấy yên tâm:
“Nguyên Châu, em biết rõ anh thiện tâm, nhưng ba đứa nhỏ vừa rồi, chúng ta không thể dính vào.”
“Chuyện của bọn chúng cũng không đến lượt chúng ta quản, con đường này nhiều người như vậy, ai cũng thân cận với bọn chúng hơn chúng ta, những người kia cũng không quản, chúng ta quản làm gì.”
Đỗ Nguyên Châu yên tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng ừ một tiếng, Hà Thục Lệ biết rõ, Đỗ Nguyên Châu nghe lọt tai lời cô ấy nói, nhưng như thế còn chưa đủ.
Ba chị em kia giống như tai họa ven đường, rõ ràng đã đi ngang qua bọn chúng, rõ ràng đã rất cẩn thận lại vẫn như cũ không thoát khỏi vận mệnh bị dính vào.
Hà Thục Lệ chỉ ước có thể cùng Đỗ Nguyên Châu cách xa nơi này, nhưng không được, ít nhất trong 4 năm tới còn chưa được.
Công việc của Đỗ Nguyên Châu không thể trong thời gian ngắn lại tiếp tục điều động, hơn nữa số tiền mà bọn họ tích góp được đã tiêu tốn mua căn nhà này, trong thời gian ngắn chưa có tiền.
Dưới sự nhắc nhở của hệ thống ăn dưa, Giang Hựu Đào không quá chú ý đến thế giới nhỏ số tám, nó nói, nếu như Hà Thục Lệ là nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết kia, kết cục cuối cùng của cô ấy và Đỗ Nguyên Châu rất tốt đẹp, như vậy chứng minh thế giới nhỏ số tám đã tự cứu vớt thành công.
Vào thời điểm này, nếu như Giang Hựu Đào tùy tiện tham dự vào, có lẽ sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi với thế giới nhỏ số tám, phương thức tốt nhất chính là án binh bất động.



Bạn cần đăng nhập để bình luận