Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 463 - Thẩm Mạn Ny 1



Chương 463 - Thẩm Mạn Ny 1



Chương 463: Thẩm Mạn Ny 1
[Ký chủ, ý thức của thế giới nhỏ số 10 cũng trừng phạt với bọn họ, nhưng mà nó dùng thân phận của Nguyễn Mạn Ny để trừng phạt.]
Rác rưởi như Thẩm Minh Viễn đều có thể trọng sinh, với tư cách là ý thức của thế giới nhỏ, nam chính là nhân vật như thế nào, ý thức của thế giới nhỏ số 10 không có khả năng không rõ anh ta rác rưởi cỡ nào.
Nó bị đánh vào vòng luân hồi đền đáp lại, không oan chút nào.
Có một số con dao nhỏ, không đâm lên người mình thì vĩnh viễn không biết đau.
Ý thức của thế giới nhỏ số 10 không trải nghiệm tuyệt vọng của Nguyễn Mạn Ny, nó sẽ vĩnh viễn không chuyện khiến người ta tuyệt vọng là như thế nào.
Trong thời gian ý thức của thế giới nhỏ số 10 luân hồi, Hệ Thống Ăn Dưa còn thường xuyên bắt nó ra đánh một trận, từ trên người số 10, Hệ Thống Ăn Dưa cảm nhận được sảng khoái của bạo lực.
Đánh ý thức của thế giới nhỏ vô nhân tính này, Hệ Thống Ăn Dưa không cảm thấy có chút áy náy.
Giang Hựu Đào thở dài một hơi.
Cô chỉ cảm thấy kết cục của bốn cha con Thẩm gia rất thảm, kết cục ý thức của thế giới nhỏ số 10 lại khiến người ta cảm thấy sảng khoái.
Đối với Nguyễn Mạn Ny mà nói, những thương tổn là chân thực, những thống khổ, những tuyệt vọng kia đều là những chuyện cô ấy từng trải qua.
Một cô gái lại có kinh nghiệm loại chuyện này, thật sự khiến người ta đau lòng.
Giang Hựu Đào mở ra cửa sổ nhỏ về tương lai của Nguyễn Mạn Ny, tay đều hơi phát run.
Cuối cùng, cô ấy vẫn mở ra.
Nguyễn Mạn Ny tố cáo Thẩm gia xong, cô ấy cầm tiền bồi thường Thẩm gia cho cô ấy, cũng bán đi ngôi nhà kia đến huyện Lâm Giang bên cạnh, nhà bà ngoại cô ấy ở trong một thôn nhỏ thuộc huyện Lâm Giang.
Nơi này không nói là đoạn tuyệt với nhân thế, nhưng không khá hơn chỗ nào.
Cả ngọn núi nhỏ chỉ có mười gia đình, nhưng mọi nhà đều cùng họ, tính ra ba thế hệ mọi người đều là thân thích, đoàn kết nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nguyễn Mạn Ny đến, không thể nghi ngờ là động đất đối với nhà bà ngoại cô ấy.
Đợi bà ngoại cô ấy hỏi rõ chuyện xảy ra với cô ấy, thì khóc đến đôi mắt đều sưng lên.
“Năm đó cha của cháu không còn, mẹ của cháu cũng không trở về, bọn bà đến Tứ Đạo Hà tìm. Bọn bà tìm hơn mười ngày cũng không tìm thấy mẹ cháu, không lâu sau bọn bà nghe nói mẹ cháu chạy theo người ta, tái giá. Bọn bà đi khắp nơi hỏi người ta, đều không hỏi được người đi đâu, mấy năm như vậy cũng không có tin tức.”
“Cháu nhỏ như thế, cũng không có ông bà nội chú bác, muốn ôm cháu về nuôi nhưng người nào cũng không đồng ý, nói là bọn bà vì tài sản cha cháu để lại. Bọn họ còn đánh cậu cả cậu út của cháu đi, còn nói bác họ cháu sẽ nuôi cháu.”
“Sau này cháu được người anh em của cha cháu nuôi dưỡng, nhà ở thuộc về bọn họ. Bọn bà từng tới thăm cháu, nhưng mà cháu không nhớ rõ bọn bà, mẹ nuôi của cháu mỗi lần thấy bọn bà cũng trách mắng bọn bà. Đợi cháu lớn hơn chút nữa, bọn bà đến thăm cháu, cháu nói không muốn bọn bà rời đi.”
“Cậu cả của cháu rất tức giận, sau này vẫn rời đi, mãi đến khi thím cả cháu không còn, biết rõ Thẩm gia không chào đón nó, Thẩm gia đối xử với cháu thật sự không tệ, nó mới không đến. Cậu út cháu ở riêng xong cũng bận rộn, cộng thêm đứa bé càng ngày càng nhiều, ít đi hơn. Nếu sớm biết Thẩm gia bọn họ là người như vậy, bọn bà đánh cược mạng vào, cũng phải tới đón cháu đi.”
Nguyễn Mạn Ny cũng khóc đến đỏ mắt, kiếp thứ nhất cô ấy ít lui tới với nhà bà ngoại, nhưng ở kiếp thứ nhất khi cô gây dựng sự nghiệp, nhà bà ngoại đã trợ giúp cô ấy rất nhiều.
Cậu cả cậu út của cô ấy không có văn hóa, không có kỹ thuật, làm ở công trường tốt nhất trong huyện thành, một ngày 10 tệ, làm chuyện bẩn nhất mệt nhất.
Nhưng chỉ cần cửa hàng của cô ấy cần trợ giúp gì, bọn họ sẽ nghỉ một ngày không đi làm, cũng phải đến giúp cô ấy.
Thím út của cô ấy thì càng mỗi tuần tặng đủ loại rau trái cây cho cô ấy, không lấy một đồng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận