Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 138 - Quá khứ của Triệu Xuân Hoa 2



Chương 138 - Quá khứ của Triệu Xuân Hoa 2



Chương 138: Quá khứ của Triệu Xuân Hoa 2
Tu sửa đập chứa nước rất mệt mỏi, vừa mở mắt đã phải xuống nước làm việc, mãi cho đến khi trời tối mới có thể từ đập chứa nước đi lên, ăn không ngon, nhiều nam, ít nữ, người mơ ước bà ta đếm không hết, còn có một số người động tay động chân.
Khi đó đại đội trưởng là dân binh, nể mặt bà ta là người cùng thôn nên rất quan tâm đến bà ta, có lần buổi tối bà ta hoàn thành nhiệm vụ trễ, lúc trở về bị một người thôn khác chặn ở đường động tay động chân, là đại đội trưởng đi ngang qua cứu bà ta.
Anh hùng cứu mỹ nhân, khi đó đại đội trưởng cao to cường tráng, còn mang theo tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, ông ta sẽ luôn chờ bà ta tan tầm cùng nhau trở về, nếu như bà ta không hoàn thành công việc, ông ta còn lặng lẽ giúp bà ta làm việc.
Nhưng lúc bọn họ ở công trường chuyện gì cũng không xảy ra, mãi cho đến khi chuyện bọn họ truyền về thôn, Lâm Lão Trang sợ chính mình bị cắm sừng trên đầu đưa bà ta trở về, vào buổi tối Lâm Lão Trang làm việc ở đập chứa nước, Tô Trường Sơn đến tìm bà ta, nói muốn cùng bà ta chặt đứt.
Cảm giác khó chịu không cam lòng khi đó, đến nay Triệu Xuân Hoa vẫn còn nhớ rõ, cố tình đại đội trưởng quay về, khi đó bà ta chỉ muốn trả thù Tô Trường Sơn, vì thế đã cùng đại đội trưởng lăn lộn một chỗ, ai ngờ đại đội trưởng thiên phú dị bẩm như vậy, chỉ có một, hai lần đã khiến bà ta có thai.
Chuyện này khiến cho bà ta muốn chặt đứt với đại đội trưởng cũng không được, hơn ba mươi năm qua, bà ta ở giữa Tô Trường Sơn, đại đội trưởng và Lâm Lão Trang đã sớm thật sự mệt mỏi.
Chu Nguyệt Mai muốn nói cho thoải mái, bà ta cũng thế.
Ánh mắt Chu Nguyệt Mai khiếp sợ nhìn về phía Tô Trường Sơn, vợ chồng bốn mươi năm, bà ta thật sự không biết thì ra Tô Trường Sơn từng động tâm tư muốn cùng Triệu Xuân Hoa bỏ trốn.
Lúc này đây, hận ý dâng lên trong lòng Chu Nguyệt Mai đều hướng về Tô Trường Sơn.
Bà ta chỉ Triệu Xuân Hoa, lại chỉ Tô Trường Sơn:
“Tô Trường Sơn, ông giỏi lắm, đúng là rất giỏi, uổng cho tôi làm người bên gối ông hơn 40 năm, tôi thật đúng là không hiểu gì về ông. Ông nói xem, sao lúc trước ông không dẫn bà ta đi, ông dẫn bà ta đi rồi thì tốt biết mấy, ông được giải thoát, tôi cũng được giải thoát.”
Hơn ba mươi năm này, những không cam lòng và phẫn hận ngày đêm gặm cắn nội tâm bà ta, Chu Nguyệt Mai nghĩ, nếu như lúc trước Tô Trường Sơn dẫn Triệu Xuân Hoa bỏ trốn thì tốt biết mấy, khi đó bà ta còn trẻ, tìm một người tái giá không khó, cho dù không gả, một mình làm quả phụ nuôi ba đứa nhỏ không phải không được.
Bí thư chi bộ Tô vẫn không nói gì.
Giang Hựu Đào đã móc hạt dưa đến lần thứ tư chia cho mọi người, lần này hai người Triệu Vĩnh Lan cũng ăn, không biết từ khi nào Thím Tưởng Tứ và Thím Trương Nhị cũng đã qua bên này.
Bọn họ ngồi xổm xuống, ở giữa một quần chúng vây xem cực kỳ dễ thấy, có người thấy bọn họ ăn gì đó cũng thèm, người ở gần đấy chạy về nhà lấy chút đồ ăn.
Có hạt dưa thì ăn hạt dưa, không có hạt dưa thì ăn khoai lang khô.
Giang Hựu Đào chậc chậc hai tiếng: “Vấn đề bây giờ là, rốt cuộc Lâm Kiến Trung là con ai, anh ta thật sự là con trai của đại đội trưởng sao?”
Đám người Từ Đại Chủy cũng không chắc chắn: “Đúng là có chút mơ hồ, bí thư chi bộ Tô có một người cô lấy chồng bên nhà lão La, người cô kia vừa khéo là của đại đội trưởng.”
Quan hệ này lập tức rối loạn, đầu óc Giang Hựu Đào tính toán một lúc lâu mới chải chuốt được vấn đề quan hệ giữa bọn họ.
“Nói cách khác đại đội trưởng còn phải gọi bí thư chi bộ Tô một tiếng chú.”
“Đúng thế!”
Giang Hựu Đào kích động, vỗ tay một cái: “Chú cháu tranh đoạt một người phụ nữ, quá kích thích, mọi người nói xem liệu đại đội trưởng có biết bí thư chi bộ Tô có một chân với Triệu Xuân Hoa không?”
Cằm Thím Tưởng Tứ hếch về phía đại đội trưởng: “Cháu nhìn sắc mặt ông ta xem, sắp đen như đít nồi nhà thím rồi, ông ta có thể biết được à? Hiên nhiên cũng là lần đầu tiên nghe nói.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận