Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 369 - Quyết định



Chương 369 - Quyết định



Chương 369: Quyết định
“Bà mối Vương trong thôn chúng tôi, mọi người đều biết chứ, miệng rộng như vậy, có thể nói mỗi người, nổi danh mười dặm tám thôn, nhưng dù thế bà ta cũng chưa từng nói đến chuyện làm mai cho Xảo Xảo và Ngưu Tuấn Chính.”
“Còn không phải vì biết rõ hai người có tình với nhau à, chuyện này đi ra, bà cụ cũng buồn, một đôi giai ngẫu lại bị ép hủy đi.”
Vợ Trương Ngọc Binh cũng cau mày khổ sở, hôm qua lúc cô ấy nhìn thấy cảnh tượng kia, nói thật, nước mắt muốn chảy xuống.
Mọi người thảo luận thêm một lúc, cùng đi theo thở dài.
Bà Trương nói: “Đứa nhỏ Đường Uyển kia, lúc trước vẫn tốt, sao lại thay đổi như vậy chứ? Sao dính người như vậy?”
Mặc dù không cùng một ngõ nhỏ, nhưng xem như là cùng một khu, đứa nhỏ Đường Uyển kia nhìn không giống loại người này, sao lại đột nhiên thay đổi như thế?
Đường Đại Lâm và Hà Thúy Thảo không phải người tốt, nhưng cũng không đến mức đó chứ?
Ngưu Tuấn Chính đi ngang qua ngõ nhỏ, đám người bà Trương ngậm miệng, chờ anh ta đi xa, bọn họ lại nói.
“Đây là đến nhà họ Đường hành lễ hả? Năm mới con rể đến nhà thăm cha mẹ vợ, một người đi như thế, hơi có lệ.”
“Cái gì mà có lệ, nếu con trai tôi đang có tiền đồ mà bị người như vậy ăn vạ, tôi còn chẳng cho con mình đến cửa nhà họ Đường ấy chứ, đây đã là cho nhà bọn họ mặt mũi rồi.”
Đối với hành động của Đường Uyển, mọi người cũng rất chướng mắt.
Đám người Giang Hựu Đào không nói chuyện, ở bên ngoài thêm lúc nữa, cắn hết hạt dưa mới về.
Giang Hựu Đào hỏi hệ thống ăn dưa, liệu có thể sắp xếp tiếp sóng khí lên người Ngưu Tuấn Chính.
“Được, nhưng phải thêm dưa tệ.”
“Thêm thì thêm.”
Hiện tại Giang Hựu Đào đã không còn là người nghèo vì mấy dưa tệ mà xoắn xuýt thật lâu.
Giang Hựu Đào hào phóng, hệ thống cũng hào phóng đưa tiếp sóng khí lên người Ngưu Tuấn Chính.
Giang Hựu Đào tìm tư thế thoải mái lấy ra quyển sách làm dáng đọc, thật ra là nhìn chằm chằm tình hình bên Ngưu Tuấn Chính.
Ngưu Tuấn Chính bị Đường Uyển chọn trúng, đầu tiên là dáng dấp anh tuấn, anh ta cao 1 mét 8, mặt chữ quốc, đoan chính, tràn ngập dương cương chi khí.
Chỉ là đến gần thôn trang nhà anh ta, bước chân của anh ta càng lúc càng chậm.
Sau đó Giang Hựu Đào nhìn thấy Ngưu Tuấn Chính đấm rồi lại đấm lên một gốc cây ven đường, mãi cho đến khi bị thương thì thôi.
Một giọt máu theo tay anh ta chảy xuống, nhỏ xuống ngọn cỏ khô héo ven đường.
Anh ta không quản đau đớn trên tay, che mặt ngồi xổm xuống ven đường, chờ đến khi anh ta một lần nữa đứng lên, trong mắt anh ta đều là tơ máu.
Trầm mặc về đến nhà, cha mẹ nhìn anh ta thở dài, anh ta ngồi trên giường không nói một lời.
Cha anh ta – Ngưu Lão Tam khuyên anh ta: “Chính Nhi à, con đừng trách mẹ còn nhẫn tâm, lần trước con và lãnh đạo của con về nhà chúng ta, ông ấy nói con thích hợp ở lại quân đội.”
“Cả đời này cha mẹ con không có tiền đồ gì, anh trai, em trai của con cũng chỉ có thể ra đồng kiếm cơm, không giúp gì được cho con, con chỉ có thể dựa vào chính mình dốc sức làm, con không thể có vết nhơ được.”
Mấy ngày nay Ngưu Lão Tam cũng không dễ chịu gì, hai ngày nay, tóc mai bạc trắng, trong cổ họng Ngưu Tuấn Chính giống như bị chặn cục bông, một câu cũng không nói nên lời.
Mẹ anh ta ở bên cạnh khâu đế giày, không nhìn anh ta lấy một cái.
“Mẹ và bác gái cả con đã thương lượng xong, sau này nói với bên ngoài, con coi Xảo Xảo như em gái mình, về sau con có năng lực, quan tâm nhiều đến con bé.”
Người yêu biến thành anh em, còn chuyện gì đau khổ hơn sao?
Ngưu Tuấn Chính muốn khóc cũng không được.
Anh ta không dám ở lại, xoay người về phòng mình, phía sau mẹ anh ta run rẩy hỏi: “Sao lại đen đủi như vậy chứ?”
Đúng thế, sao lại đen đủi như vậy, Ngưu Tuấn Chính nghĩ, anh ta chỉ xuất phát từ lòng tốt cứu được một người, sao lại dính dáng đến cuộc đời anh ta.



Bạn cần đăng nhập để bình luận