Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 259 - Bầu không khí màu hường phấn



Chương 259 - Bầu không khí màu hường phấn



Chương 259: Bầu không khí màu hường phấn
Hai anh chị lão đại ở điểm thanh niên trí thức đã lên tiếng, bầu không khí tốt hơn một chút.
Lúc Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi báo tin mình thi đỗ vị trí giáo viên cấp hai công xã cho bọn họ, mọi người đều rất vui mừng cho hai người.
Lý Vân Anh nói.
“Vừa rồi lúc bọn chị đi về có gặp thím Từ, thím ấy nói hai em lên công xã tham gia cuộc thi tuyển giáo viên, nhóm người chúng ta chỉ có em và Đào Đào là có thành tích tốt nhất, hai đứa có thể đi làm giáo viên, mọi người đều rất vui.”
Từ Đại Chủy cũng nói buổi sáng bà ấy mới nhận được tin tức, lúc đó mấy người đều đi lên huyện thành, bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Bỏ lỡ thì bỏ lỡ, không trách được bất kỳ ai, Vương Thiện Hỉ và Lý Vân Anh đều là người tâm tư rộng rãi, xuống nông thôn nhiều năm như vậy, bọ họ đã sớm học xong động viên chính mình.
Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này mà cũng luẩn quẩn trong lòng, bọn họ đã sớm chết ngay lúc sau khi tốt nghiệp, các bạn học sôi nổi tìm được công tác, bọn họ chỉ có thể xuống nông thôn.
Triệu Vĩnh Lan càng không có lời gì để nói, với thành tích học nát bét kia của cô ta, đừng nói là giáo viên, bảo cô ta đi làm học sinh một lần nữa, cô ta còn cảm thấy quá sức.
Xưởng đồ hộp và trường học không giống nhau, xưởng đồ hộp là ký túc xá riêng, đám người Trương Tuệ Tuệ đều tính ở lại chỗ làm.
Đến huyện thành, theo lý mà nói Triệu Vinh Quang nên vui mới phải, nhưng ban đêm anh ta nằm trên giường đất làm sao cũng không vui nổi.
Ngày hôm sau anh ta thức dậy từ rất sớm, Triệu Vĩnh Lan cũng một đêm không ngủ ngon.
Anh ta vừa đi ra, Triệu Vĩnh Lan đã phát hiện, cô ta mím môi, thò đầu ra khỏi trong chăn, đỡ bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thấy Triệu Vinh Quang còn đứng ở trong sân, giống như tượng vậy.
Nghĩ rồi lại nghĩ, Triệu Vĩnh Lan quyết định đi rửa mặt,
Triệu Vinh Quang thấy thế lập tức đi lên giúp cô ta múc nước, nước giếng múc ra khác với mát mẻ lúc mùa hè, mang theo chút độ ấm, nhưng dùng rửa mặt vẫn lạnh.
Triệu Vinh Quang chạy nhanh đi lấy phích nước nóng của mình đổ thêm nước ấm vào chậu rửa mặt của Triệu Vĩnh Lan.
Triệu Vĩnh Lan cùng anh ta nói một câu cảm ơn, ngồi xổm xuống rửa mặt, cô ta chậm rì rì đánh răng rửa mặt, Triệu Vinh Quang đứng ở cách cô ta hai bước không nói gì.
Triệu Vĩnh Lan thấy phiền, không tính quan qua lại tốt với Triệu Vinh Quang, đứng lên rời đi, Triệu Vinh Quang gọi cô ta một tiếng.
“Đồng chí Triệu Vĩnh Lan, mỗi cuối tuần tôi đều về.”
Lúc Triệu Vĩnh Lan mới xuống nông thôn không biết nấu cơm, làm cháy khét đồ ăn của mọi người, Triệu Vinh Quang vì chuyện này còn cùng Triệu Vĩnh Lan cãi nhau một trận, về sau hai người gặp lại muôn mang theo loại cảm xúc nhìn đối phương không vừa mắt.
Là từ khi nào đã thay đổi nhỉ? Triệu Vinh Quang nghĩ, chắc hẳn là lúc anh ta ở trong đám người nhìn Triệu Vĩnh Lan và Chu Nguyệt Mai đánh nhau.
Khi đó Triệu Vĩnh Lan bị đánh thảm nhưng dáng vẻ vẫn không chịu thua, hiện tại nhớ lại còn cảm thấy đáng yêu.
Nhưng chân chính để bụng là khi Triệu Vĩnh Lan chậm rãi thay đổi tốt hơn, đêm hôm đó bắt Từ Tùng Từ Bách, Triệu Vĩnh Lan va vào ngực anh ta, tim anh ta như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tay cầm chậu rửa mặt của Triệu Vĩnh Lan hơi trắng bệch.
“Anh thích về hay không, liên quan gì đến tôi?”
Mặc dù nói như vậy, nhưng khóe miệng lại không khống chế được mà nở nụ cười.
Nhìn thấy cô cười, Triệu Vinh Quang cũng cười, xung quanh hai người nổi lên màu hồng phấn.
Hai người ở đó ngọt ngào, nhưng Giang Hựu Đào dậy sớm đi vệ sinh lại sắp bị nghẹn chết.
Có đạo đức công cộng không, sáng sớm ngược cẩu thì thôi, xong rồi còn không đi, đứng đó đối diện cả năm phút, ánh mắt như kéo tơ đủ để dệt một cái giường tơ tằm.
Người có chung cảnh ngộ nghẹn đi vệ sinh ngoại trừ Giang Hựu Đào còn có Lý Vân Anh, cô ấy nhìn Triệu Vinh Quang và Triệu Vĩnh Lan thật sự không dứt nổi, cũng bất chấp xấu hổ hay không xấu hổ, đứng lên đi ra bên ngoài.
Giang Hựu Đào thấy có dê đầu đàn cũng đi theo chạy như bay vào nhà vệ sinh.
Đã trưởng thành còn gặp phải nguy hiểm đái ra quần, đây là chuyện mà cho dù như thế nào Giang Hựu Đào cũng không tưởng tượng được.
Sau khi Giang Hựu Đào chạy ra, Trương Tuệ Tuệ và Vương Thiện Hỉ cũng chạy theo, mọi người đều nghẹn đến hỏng rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận