Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 499 - Đây là đạo lý gì?



Chương 499 - Đây là đạo lý gì?



Chương 499: Đây là đạo lý gì?
Lúc trước khi cô Triệu vừa mới kết hôn, hai em chồng cũng đi theo ở chung, lúc đó nhà còn chưa có quy mô như bây giờ, tiền lương của cô ta phải nuôi bốn người.
Hai em chồng của cô ta tay chân cũng không sạch sẽ, cô ta không dễ dàng gì mới tích cóp được chút tiền, toàn bộ bị hai em chồng trộm đi mất.
Lúc ấy cô Triệu cãi nhau một trận, suýt nữa ly hôn.
Cuối cùng không ly hôn, mẹ chồng dẫn theo hai em chồng trở về, đợi sau này hai em chồng có cuộc sống riêng của mình, mẹ chồng mới đến nhà bọn họ ở.
Nhiều năm như vậy, cũng không thấy cô ta lui tới với hai em chồng.
Sao thế, chỉ cho phép cô ta đuổi hai em chồng trộm tiền của cô ta, không cho phép người khác đuổi đi sao?
Đây là đạo lý gì?
Cô Trịnh là người địa phương, lúc trước khi cô Triệu nháo chuyện này cô ấy còn là học sinh, lúc đó cô ấy cũng xem đủ.
Cô Trịnh và cô Triệu có thù oán, chồng cô ấy là người tham gia quân ngũ, trước đây khi chưa xuất ngũ một năm ở nhà chỉ mấy lần, nếu cô ấy nói nhiều một câu với người đàn ông nào đó, đều bị cô Triệu châm chọc mấy câu không tuân thủ nữ tắc.
Nếu không phải hành động ngay thẳng, cô ấy đã sớm bị châm chọc của cô Triệu bức điên.
Cũng chính vì như vậy, nếu là chuyện khiến cô Triệu xui xẻo cô Trịnh đều vui lòng làm.
Tâm nguyện lớn nhất của cô ấy là muốn thấy cô Triệu xui xẻo.
Chuyện xưa nhiều năm trước bị lật ra, cô Triệu càng tức giận:
“Tôi chỉ thuận miệng nói một câu, liên quan gì tới mấy người? Không cho người ta nói mấy câu công bằng sao?”
Cô Triệu thở hổn hển rời đi.
Giang Hựu Đào nhìn bóng dáng cô ta:
“Cô Triệu, hay là cô đón ba anh em bọn họ về nuôi đi, không phải là cô không có con trai sao, lúc này có sẵn con trai cả và con trai út, còn thêm một đứa con gái đấy.”
Trong bụng cô Trịnh cũng nở hoa:
“Đề nghị này của cô Giang không tệ, tôi cảm thấy khá tốt, đúng lúc cô Triệu cũng thương tiếc người nhỏ yếu mà? Một mũi tên trúng hai đích.”
Cô Triệu quay đầu trừng Giang Hựu Đào và cô Trịnh một cái, gặp chồng bà ta và mẹ chồng trở về nhà.
Mẹ chồng bà ta và chồng bà ta liếc mắt một cái, không xem náo nhiệt đi trở về.
Khi vào phòng lập tức bị cô Triệu chặn lại gây khó dễ:
“Lưu Thế Dũng, anh còn là đàn ông nữa không? Vợ anh bị hai người bắt nạt ở bên ngoài, sao anh không nói lời nào?”
Lưu Thế Dũng nhớ tới em trai em gái bị cô Triệu đuổi về nhà chịu đủ lời đồn đại, tâm trạng cũng không tốt cãi lại:
“Tôi đúng là không phải đàn ông, tôi ngay cả con trai đều không có, tôi đâu phải đàn ông.”
“Tôi nói kiểu gì? Rõ ràng là chuyện không liên quan tới cô, cô cứ miệng tiện vội vàng đi mắng mỏ, tôi có gì để nói? Tôi không có mặt mũi nói.”
Cô Triệu ở trong sân tức tới mức nước mắt đều chảy ra.
Cô ta cảm thấy thời gian này đúng là khó khăn, ở bên ngoài bị khinh bỉ, ở nhà cũng bị khinh bỉ.
Cô Triệu rời đi, cô Vu không dám lên tiếng.
Cô ta vẫn luôn đi theo sau cô Triệu, đứng phía trước xông về trận địa đều là cô Triệu làm, cô ta chỉ ở phía sau khuyến khích là được.
Cô Triệu vừa rời đi, cô ta lập tức tức giận, cô ta cũng không dám xem náo nhiệt, xám xịt rời đi.
Chỉ sợ đi chậm một chút, bị Giang Hựu Đào và cô Trịnh lôi kéo mắng.
Đôi mắt Giang Hằng âm u nhìn về phía Giang Hựu Đào, anh ta nhớ rất rõ Giang Hựu Đào, dù sao gương mặt của Giang Hựu Đào sẽ khiến nhiều người chú ý tới cô, đẹp mắt luôn dễ dàng đạt được hảo cảm của người khác.
Nhưng Giang Hằng không có một chút hảo cảm nào đối với Giang Hựu Đào.
Sáng hôm nay cũng vậy, anh ta vốn đã sắp thuyết phục được Chu Ngọc Dĩnh, kết quả Giang Hựu Đào vừa mở miệng, Chu Ngọc Dĩnh lại trở nên không thuận theo không buông tha đứng ra.
Lúc này nhà ở của mỗi nhà không có dư, mấy gian phòng bên Cục Thủy Lợi vốn của nhân viên lâu năm cũng không đủ chia.
Anh ta lại không tích cóp được tiền, bên quản lý đường phố giải quyết vấn đề nhà ở giúp bọn họ một lần, còn có thể luôn giúp đỡ được sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận