Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 635 - Cha mẹ nguyên chủ



Chương 635 - Cha mẹ nguyên chủ



Chương 635: Cha mẹ nguyên chủ
Trương Lâm Tịch lập tức vui vẻ, cô ta nghĩ tới chồng mình Ngụy Kiếm Phong, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Cô ta trọng sinh trở về, còn chưa gặp Ngụy Kiếm Phong đâu, cô ta rất nhớ Ngụy Kiếm Phong, nhất là Ngụy Kiếm Phong khi còn trẻ, cô ta rất nhớ anh ta.
Kiếp trước mình qua đời, anh ta chắc chắn vô cùng thống khổ?
Hiện giờ Trương Lâm Tịch rất muốn ôm Ngụy Kiếm Phong một cái, kể với anh ta tưởng niệm và áy náy của mình trong khoảng thời gian này.
Là cô ta có lỗi với Ngụy Kiếm Phong, trọng sinh lâu như vậy đều không đi tìm anh ta.
Không phải là không muốn đi, mà là thân bất do kỷ!
Giang Hựu Đào thấy Trương Lâm Tịch đi ra ngoài xong cũng mặc áo khoác đi theo ra ngoài.
Nói thật cô chưa từng thấy tiết mục người giả mạo chống lại người nhà chính quy, loại chuyện này phải xem ở hiện trường mới sảng khoái, hệ thống kết nối hình ảnh vẫn thấy thiếu chút cảm giác.
Ở chỗ cầu thang, Giang Hựu Đào gặp Cố Niệm Vi đi hẹn hò trở về: “Cô đi đâu thế?”
Giang Hựu Đào cầm hạt dưa trong tay: “Xuống dưới đi dạo, cô đi không?”
Ánh mắt Cố Niệm Vi đảo qua hạt dưa trong tay Giang Hựu Đào một cái, sau đó nói: “Đi.”
Hai người lập tức xoay người, khi bọn họ đi ra khỏi ký túc xá Trương Lâm Tịch cũng mới ra ngoài.
Ở trên đất trống bên ngoài, có đứng ba người, Trương Lâm Tịch nhìn thấy ba bọn họ xong thì lập tức rời mắt đi.
Lâm Thục Phượng đau khổ nhắm mắt lại.
Chỉ liếc mắt một cái bà ta lập tức chắc chắn, “Trương Lâm Tịch” này tuyệt đối không phải con gái Trương Lâm Tây của bọn họ.
Bọn họ chỉ có gương mặt giống nhau, thậm chí nốt ruồi trên má gần tai phải cũng giống y đúc.
Nhưng tuyệt đối không có khả năng là cùng một người.
Đây là cô hồn dã quỷ chiếm lấy cơ thể con gái bà ta!
Có lẽ là ánh mắt bà ta quá nóng bỏng, Trương Lâm Tịch không tìm được Ngụy Kiếm Phong lập tức cảm nhận được, cô ta rời mắt nhìn về phía ba người kia, những ký ức mà cô ta cố gắng quên đều hiện lên trong đầu.
Trương Lâm Tịch trợn tròn mắt.
Trương Tự Cường bước về phía Trương Lâm Tịch, Trương Lâm Tịch vô thức lùi về sau hai bước, lại dừng bước, sau đó đi về phía Trương Tự Cường.
Cô ta véo đùi mình một cái, nước mắt lập tức hiện đầy trong hốc mắt.
“Cha, mẹ, Nam Nam. Sao mọi người đến đây?”
Trương Tự Cường nhìn cô ta, không nói gì, ánh mắt bi thương.
Lâm Thục Phượng tiến lên, ôm lấy bả vai của Trương Lâm Tịch:
“Cha mẹ điều tra được con đang học ở đại học thủ đô, cha mẹ tới thăm con. Đi thôi, cha mẹ đã thuê phòng ở gần đây.”
Lâm Thục Phượng ôm lấy Trương Lâm Tịch đi về trước, không cho cô ta cơ hội từ chối.
Gương mặt Trương Lâm Tịch trắng bệch, nhìn bốn phía.
Cô ta vô cùng sợ hãi, cô ta nhìn về phía sau, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi.
Cô ta nháy mắt với Giang Hựu Đào, hi vọng Giang Hựu Đào có thể xem hiểu cầu cứu của cô ta, giúp đỡ cô ta.
Giang Hựu Đào thực sự hiểu, nhưng người Trương gia là đón cô ta trở về, giúp đỡ là chắc chắn không thể.
Giang Hựu Đào cười tủm tỉm nhìn Trương Lâm Tịch, thái độ thản nhiên:
“Bạn học Trương Lâm Tịch, đây là cha mẹ em trai cô sao? Trông thật giống cô. Cháu chào chú dì, chúng cháu là bạn cùng phòng của Trương Lâm Tịch.”
Giang Hựu Đào vừa mở miệng, Trương Lâm Tịch lập tức tuyệt vọng.
Cô ta biết rõ, đám con gái trong ký túc xá cô ta không phải loại tốt mà!
Ánh mắt Trương Tự Cường đảo qua đám người trong tối ngoài sáng xem náo nhiệt, sau đó gật đầu, trên mặt cũng là ý cười:
“Chào các cháu, chào các cháu, cảm ơn các cháu chiếu cố con bé trong thời gian này. Bọn chú dẫn con bé đi ăn cơm trước, đợi mấy ngày nữa chú lại mời các cháu ăn cơm.”
Lâm Thục Phượng cũng mất tự nhiên cười với đám Giang Hựu Đào, nhưng tay càng thêm dùng sức.
Giang Hựu Đào vui vẻ cười ha ha: “Được ạ, mọi người cứ đi đi, Lâm Tịch, lát nữa tôi sẽ xin nghỉ giúp cô.”
Lâm Thục Phượng nói cảm ơn với Giang Hựu Đào: “Cảm ơn cháu, bạn học.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận