Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 686 - Mắng nhiếc



Chương 686 - Mắng nhiếc



Chương 686: Mắng nhiếc
Thịt rất mềm, rất trơn, là một người quanh năm làm việc trong bếp, Dương Nguyệt Hà chỉ cần ăn một miếng là biết những viên thịt này nhất định được lăn thêm với trứng và bột.
Cô ấy bất ngờ nghĩ tới kiếp trước của mình, lúc đó hai đứa con trai song sinh của Tiêu Thành Bình thích ăn thịt viên, vì vậy mỗi tuần cô ấy đều làm thịt viên hai lần, một lần là thịt bò viên, còn lại là thịt cá viên.
Bỗng nhiên Dương Nguyệt Hà cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng trong lòng cô ấy chán ghét hai tên nhóc kia, chán ghét bà Tiêu, chán ghét Tiêu Thành Bình, vì sao cô ấy còn có thể không oán không hối hầu hạ bọn họ?
Giang Hựu Đào thấy cô ấy sững sờ tại chỗ, thì hỏi: “Ăn không quen sao?”
Dương Nguyệt Hà lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có, chỉ đột nhiên nhớ tới một số chuyện thôi.” Dương Nguyệt Hà cười với Giang Hựu Đào.
Giang Hựu Đào cho rằng cô ấy nghĩ tới chồng con của cô ấy, nên không hỏi nữa.
Tiêu gia bên cạnh truyền tới tiếng gọi:
“Anh ba, Dương Nguyệt Hà đâu? Cô ta đi đâu rồi? Quần của mẹ còn không thay, bữa sáng cũng không làm. Em sắp phải đi làm rồi, cô ta không làm bữa sáng sao không nói với em một tiếng? Lúc này bảo em đi đâu ăn sáng đây, gia đình em thì sao.”
Nói những lời này là Tiêu Thành Quyên em gái duy nhất của Tiêu Thành Bình, cô ta và Tiêu Thành Lâm chị hai của Tiêu Thành Bình là người rất chán ghét Dương Nguyệt Hà ở Tiêu gia.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Dương Nguyệt Hà là bảo mẫu nhà bọn họ, vào thời cổ đại, bảo mẫu này chính là nha hoàn, người giúp việc của bọn họ.
Mà hiện giờ người giúp việc này dám leo lên giường chủ, sắp bay lên cành làm Phượng Hoàng, chuyện này không nghi ngờ là đang khiêu chiến quyền uy giai cấp của của bọn họ.
Hiện giờ người thân bạn bè của bọn họ đều biết rõ Tiêu Thành Bình hẹn hò với một bảo mẫu, thậm chí còn vì bảo mẫu từ hôn với vợ sắp cưới của mình.
Điều này khiến hai chị em Tiêu Thành Quyên, Tiêu Thành Lâm thành trò cười của mọi người.
Bọn họ càng ngày càng chán ghét Dương Nguyệt Hà hơn.
Nhưng mà bọn họ thật sự không thể không thừa nhận, Dương Nguyệt Hà đúng là giỏi hầu hạ người khác.
Dựa theo lời bà Tiêu để nói, trước khi Dương Nguyệt Hà đến, bảo mẫu nhà bọn họ là thân thích nhà chồng Tiêu Thành Quyên, làm việc luôn hấp tấp, làm cơm và đồ ăn hương vị khó ăn muốn chết, ăn cơm và đồ ăn người đó làm đúng là đang chà đạp đồ vật.
Trước đây bọn họ không thích tới nhà này, bởi vì vào nhà luôn ngửi được mùi phân nước tiểu xen lẫn mùi hương không rõ gì đó.
Bảo mẫu kia là chị dâu bọn họ phát hiện lén giấu tiền, sau đó bị đuổi đi.
Sau khi bảo mẫu kia rời đi, chị dâu cả của Tiêu Thành Bình là Từ Lan và bọn họ thay phiên chăm sóc bà Tiêu, nhưng chỉ một tháng bọn họ gầy đi một vòng.
Hầu hạ bà cụ bị liệt nửa người thật sự quá khó khăn.
Nấu cơm dọn vệ sinh thì không nói, khiến bọn họ buồn nôn là dọn phân nước tiểu.
Mùi hương đó lần nào cũng có thể khiến bọn họ buồn nôn.
Dương Nguyệt Hà tìm việc, nói mình biết chăm sóc người khác khiến bọn họ mừng rỡ.
Hơn nữa Dương Nguyệt Hà không phụ lòng chờ mong của bọn họ.
Từ lúc cô ấy đến đây, trong nhà sạch sẽ, mùi thối trên người bà Tiêu đã không còn, cơm và đồ ăn cũng càng ngày càng ngon miệng.
Buổi sáng Tiêu Thành Quyên và Tiêu Thành Lâm không thích ở nhà nấu, lại không nỡ bỏ tiền ra ngoài ăn, vì vậy buổi sáng mỗi ngày Dương Nguyệt Hà phải dậy từ hơn bốn giờ, làm cơm sáng cho cả gia đình Tiêu gia.
Bọn họ còn ăn rất nhiều.
Hơn nữa mỗi tháng, bọn họ còn đối chiếu sổ sách với Dương Nguyệt Hà, năm xu hành tây bọn họ cũng tính rành mạch.
Phòng của Dương Nguyệt Hà bọn họ muốn đi vào thì đi vào, muốn lục gì thì lục.
Dương Nguyệt Hà nghe Tiêu Thành Quyên ở nhà bên nói những lời này, càng cảm thấy mình như một kẻ ngốc.
Tiêu Thành Quyên này cay nghiệt như vậy, Tiêu gia từ trên xuống dưới người nào cũng coi thường cô ấy, rốt cuộc là trước đây cô ấy thích Tiêu Thành Bình cỡ nào, mới có thể chịu được những chuyện này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận