Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 330 - Bị khống chế



Chương 330 - Bị khống chế



Chương 330: Bị khống chế
Một cô sinh viên đại học, nhiều nhất cũng chỉ 21 tuổi, ở thời hiện đại vẫn còn là một đứa nhỏ, dựa theo miêu tả trong sách đối với cô ấy ở kiếp trước cũng là một cô công chúa nhỏ được sủng ái, cha mẹ làm việc vất vả cũng không để cô ấy phải nhúng tay làm gì, trong nhà không thiếu ăn uống, tiền tiêu vặt cho cô ấy.
Sao vừa xuyên không lại muốn làm mẹ kế trên tinh thần cho người ta, còn muốn chăm sóc một người tàn tật?
Chăm sóc người tàn tật đơn giản như trong sách viết qua vậy sao?
Nửa người dưới không cử động được, niên đại này không có bỉm, cũng không có hộ lý để mời, lão đại tàn tật ăn trong trăn ở trên giường. Một cô gái chưa từng chịu khổ, có thể làm mấy việc bưng bô đổ cứt sao?
Sau cùng còn có thể yêu lão đại kia đến không thể kiềm chế, Giang Hựu Đào thật sự không hiểu nổi.
Cô gặp qua nhân sĩ tàn tật, kiểu người này sau khi bắt đầu biết rõ chính mình tàn tật, phần lớn trong lòng xuất hiện loại tâm lý chênh lệch, nóng nảy, dễ nổi cáu, là một trong số những biểu hiện.
Dưới tình huống bình thường, người ăn quả đắng nhiều nhất cũng chỉ có người thường xuyên chăm sóc anh ta.
Chuyện này có viết qua trong giai đoạn trước của cuốn sách, lão đại tàn tật không tiếp thu được sự thật bản thân tàn phế, cả ngày không tự mình hại mình thì nổi cáu với sinh viên đại học, là nữ sinh viên từng chút từng chút dùng sự chân thành và thiện lương của mình sưởi ấm lão đại tàn tật.
Giang Hựu Đào cũng không biết nên chửi mắng như thế nào.
Nữ sinh viên là xuyên không đến, cùng lão đại tàn tật kia không có một chút tình cảm nào, nhiều nhất cũng bởi vì nửa đời sau anh ta phát đạt, trở thành lão đại mà mọi người phải ngước nhìn, cô ấy có nguyên tắc làm một đại liếm cẩu không thế?
Nghĩ gì vậy?
Sau khi cải cách mở ra, niên đại mà cho dù bán trứng luộc nước trà cũng có thể làm giàu, vì sao phải dựa vào đàn ông? Dựa vào chính mình không thể phát tài sao?
Lùi một vạn bước mà nói, cô ấy không có đầu óc kinh tế cũng không dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng được, nhưng thi đại học, tốt nghiệp xong trở thành một nhân viên công vụ phục vụ cho quốc gia không tốt hơn à?
Nhóm sinh viên đại học đầu tiên của niên đại này, tiền lương về hưu thậm chí có thể cao đến trên vạn tệ đó, mỗi tháng có nhiều tiền như vậy, làm gì mà chẳng được.
Lùi một vạn bước nữa, không thi đỗ đại học, nhất định phải lập gia đình, nhưng gả cho ai mà không tốt hơn so với việc hầu hạ một người tàn tật?
Giang Hựu Đào không hiểu người kia có bao nhiêu ưu tú, bao nhiêu đẹp trai mới có thể dưới tình huống tàn tật mê một nữ sinh viên xuyên từ đời sau đến thần hồn điên đảo.
Giang Hựu Đào dùng kinh nghiệm ăn dưa của mình, đây chính là nữ chủ bị tiểu thế giới điều khiển.
Cô không tin thật sự có người não tàn như vậy.
Nghĩ đến học kỳ này sắp kết thúc, Giang Hựu Đào nhanh chóng soạn bài, Từ Mãn Thu sắp ngủ, thấy cô đứng lên, xoay người nằm sấp trên giường.
“Chị Đào Đào, chị còn chưa ngủ à?”
“Chị còn chưa chuẩn bị xong giáo án cho lớp 6-2, chị phải đi chuẩn bị trước, em ngủ đi.”
Từ Mãn Thu đã rất mệt, cô ấy ngáp một cái, sau đó xoay người ngủ thiếp đi.
Giang Hựu Đào mặc thêm áo, soạn bài suốt hai tiếng mới thổi đèn dầu đi ngủ, Cố Niệm Vi ở bên cạnh cũng như thế.
Một giấc ngủ dậy, bên ngoài trời đã sáng, Giang Hựu Đào đứng lên đi vệ sinh, lại gặp được bà Trương ở cửa, Giang Hựu Đào hỏi qua chuyện của Tô Giai Ninh.
Bà Trương thở dài: “Đưa đến trạm y tế không bao lâu thì tỉnh, sau khi tỉnh lại vừa khóc vừa cười, giống như điên vậy, đúng là nghiệp chướng.”
Bà Trương biết rõ Giang Hựu Đào không quá hiểu chuyện nhà họ Lục.
“Lục Hướng Tiền ấy à, cậu ta không được cha mẹ mình yêu thích, sau khi kết hôn cha mẹ cậu ta phân nhà, để cậu ta ra ngoài sống, sau này chính cậu ta có tiền đồ, nhận một thầy ở huyện thành xin làm học việc, hai năm nay mới bắt đầu lái xe.”
“Tô Giai Ninh bị cậu ta để lại công xã, một tháng cậu ta cũng chỉ về hai lần, hai đứa nhỏ kia nhà cậu ta toàn do Tô Giai Ninh nuôi lớn, bên nhà họ Lục một chút cũng không nhúng tay vào.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận