Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 208 - Giao dịch



Chương 208 - Giao dịch



Chương 208: Giao dịch
Giang Hựu Đào giơ ngón tay cái với cô gái trẻ: “Vẫn là chị biết hàng, để tôi nói cho chị nghe, dưa vị bơ này chỉ có mình nhà tôi mới bán, cho dù chị có đến Thân Thành hay thủ đô cũng không mua được đâu.”
Lời này của Giang Hựu Đào một chút cũng không nói dối, muốn ăn hạt dưa nhiều vị như vậy, ít nhất cũng phải đến sau thập niên 90.
Vốn dĩ cô gái trẻ tuổi nhớ mãi không quên với hạt dưa vị ngọt, lúc này lại nghe Giang Hựu Đào nói đó là hạt dưa vị bơ, trong nháy mắt hình tượng của nó trong lòng cô ấy bay vút lên.
Dưới sự giới thiệu của Giang Hựu Đào, cô ấy nếm thử hạt dưa mùi trà xanh, lại nếm thử vị tỏi và muối tiêu, cực kỳ thích.
Cô ấy vừa cắn hạt dưa, vừa nói với Giang Hựu Đào.
“Tôi tên Trương Đức Trân, làm người bán vé của rạp chiếu phim, em gái, cô tên gì?"
Giang Hựu Đào đương nhiên sẽ không nói tên thật, cô nghĩ một lát rồi nói: “Tôi tên Ứng Đào Đào.”
“Tên hay.” Trước tiên Trương Đức Trân khen tên Giang Hựu Đào dễ nghe, tiện đà nói ra mục đích của chính mình:
“Rạp chiếu phim chúng tôi cũng bán ít đồ ăn, hạt dưa này của cô có bao nhiêu, tôi bao hết, tôi cũng không cùng cô ép giá, tôi cũng đưa cô ba hào.”
Hạt dưa mà Giang Hựu Đào bán vị rất ngon, hơn nữa còn là độc nhất vô nhị, Trương Đức Trân không sợ không bán được.
Cô ấy thoải mái như vây, Giang Hựu Đào lại hoài nghi có phải mình đưa ra giá quá hời không, từ xưa đến nay, vật quý vì hiếm.
Một cốc hạt dưa bán ba hào, số tiền đó không tính là ít, nhưng Trương Đức Trân một chút cũng không cò kè mặc cả, làm cho Giang Hựu Đào không thoải mái lắm.
Loại cảm giác này nghẹn khuất giống như cô đi mua đồ, ông chủ bảo cô 50, cô mặc cả còn 20, ông chủ không chút nghĩ ngợi đồng ý.
Trương Đức Trân thấy Giang Hựu Đào không nói lời nào, trong lòng có chút bồn chồn, cô ấy cảm thấy có phải mình đã đưa giá quá thấp không.
Dù sao những vị hạt dưa kia, cô ấy quả thực chưa ăn qua, tháng trước cô ấy đến thành phố họp, nhắc mãi với đồng nghiệp về hạt dưa vị bơ, còn đặc biệt đến cửa hàng bánh kem xem qua bánh kem bơ là gì, mùi vị kia chỉ ngửi đã thấy ngon.
Hạt dưa vị bơ này nghĩ cũng biết không rẻ.
Trong lòng cô ấy tính toán một chút: “Năm hào một lạng, nhiều thêm nữa quyền hạn của tôi không đủ.”
16 tuổi Trương Đức Trân làm ở rạp chiếu phim huyện thành, năm nay cô ấy hai mươi tuổi, tháng sáu mới được thăng chức làm tiểu tổ trưởng bán vé, cấp dưới cũng chỉ có hai, ba người, nếu như giá quá đắt, chủ nhiệm sẽ không đồng ý.
Những vị dưa kia độc đáo, đến lúc đó đưa vào rạp chiếu phim, cô ấy chia nửa lạng một túi, bán bốn, năm hào sẽ có rất nhiều người mua, người đến xem phim, phần lớn là nam nữ kết đối tượng, ai còn tiếc bốn, năm hào.
Ba hào một lượng, không phải Giang Hựu Đào không muốn, nhưng Trương Đức Trân đã chủ động nâng giá như vậy, Giang Hựu Đào cứ thế đòi ba hào một lạng chẳng phải là con ngốc à?
“Được rồi, chỗ này tôi có sáu cân dưa vị bơ, muối tiêu, trà xanh và vị tỏi đều có 4 cân, tổng cộng 18 cân, dựa theo giá chị đưa, một cân năm mao tiền, tổng cộng 9 tệ, chẳng qua chị phải đợi một chút, tôi phải tìm bạn mang hạt dưa đến.”
Trương Đức Trân gật đầu: “Được, tôi đứng đây đợi cô, cô đi nhanh về nhanh.”
Giang Hựu Đào gật đầu với cô ấy rồi rời đi, mở ra bản đồ về huyện thành, tìm một ngõ nhỏ không người trốn vào, lấy hạt dưa đã được đóng gói cẩn thận trong không gian vào bao tải to, khiêng đi đến chỗ hẹn với Trương Đức Trân, Trương Đức Trân còn đang chờ ở đó, bên người có thêm một người.
Giang Hựu Đào không đi cùng Trương Đức Trân đến rạp chiếu phim giao dịch, đi đến một nơi kín đáo, Giang Hựu Đào lấy hạt dưa trong túi ra, Trương Đức Trân kiểm tra hàng, sau cùng thoải mái đưa 9 tệ trả Giang Hựu Đào.
“Sau này nếu cô còn hạt dưa nữa, cứ đưa thẳng đến rạp chiếu phim tìm tôi là được, có bao nhiêu tôi cũng mua.” Trương Đức Trân nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận