Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 338 - Đòi tiền



Chương 338 - Đòi tiền



Chương 338: Đòi tiền
Sắc mặt Lương Thục Phân lúc xanh lúc trắng, bà ta đứng lên đi ra bên ngoài, Giang Hựu Đào tiễn bà ta đến ngoài cửa.
Cơn giận của bà ta xông lên não, hùng hùng hổ hổ về nhà, đúng lúc vợ của Trương Ngọc Binh đi ra đổ rác, thấy cảnh này vội đến hỏi: “Bà ta đến nhà hai em làm gì vậy?”
Hiện tại Lương Thục Phân rúc trong nhà không gặp người, vừa ra cửa đã đến nhà Giang Hựu Đào, sao vợ Trương Ngọc Binh có thể không hiếu kỳ cho được.
Giang Hựu Đào không định giữ mặt mũi cho bà ta: “Xem trọng Vi Vi nhà chúng tôi, muốn cô ấy làm con dâu.”
Ánh mắt vợ Trương Ngọc Binh soạt một cái thay đổi, hai cô gái Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi bọn họ, từ lúc đến hẻm Hạnh Phúc, đám thanh niên nơi đây, mỗi ngày đều phải đi ngang qua cửa nhà bọn họ bốn năm lần, hiện tại đám thanh niên đến trường đón em trai em gái mình cũng nhiều hơn trước rất nhiều.
Giang Hựu Đào có đối tượng, Từ Mãn Thu còn nhỏ, mục tiêu của mọi người đều dừng trên Cố Niệm Vi, Lương Thục Phân có bao nhiêu mặt mũi chứ, lại đến cửa hỏi người ta cho đứa con trai tái hôn của mình.
Hơn nữa còn không chút thành ý, nếu như thật sự có thành ý sẽ tìm một người có quan hệ tốt với cả hai bên tới cửa dò xét ý tứ, nếu nhà gái có ý, nhà nam mới đến cửa.
Lương Thục Phân làm như vậy, chính là không tôn trọng nhà gái người ta.
“Vi Vi nhà các em có đồng ý không?” Lông mày vợ Trương Ngọc Binh đã nhăn lại.
“Không đâu, Vi Vi nhà bọn em là cô gái tốt, sao phải gả cho người tái hôn.”
Không phải nói tái hôn là xấu, nhưng rõ ràng có thể tìm được người tốt hơn, vì sao phải đi gả cho người tái hôn.
Giang Hựu Đào nói xong câu đó bèn trở về phòng, chưa đầy một lát, vợ Trương Ngọc Binh đã truyền khắp chuyện này ở hẻm Hạnh Phúc.
Lương Thục Phân ở nhà lau nước mắt, Cố Hán Thanh và cha Cố không để ý đến bà ta, đã sớm nói người ta không bằng lòng, bà ta lại cố tình đến cửa khiến người ta chán ghét, có gì hay mà khóc.
Lương Thục Phân nhìn dáng vẻ thờ ơ của hai cha con, càng thêm đau lòng, cha Cố thấy bà ta khóc thật sự phiền, nói bà ta hai câu, bà ta lập tức nhảy dựng lên.
“Ông suốt ngày chỉ biết nói tôi, tôi biết ngay ông là người như vậy mà, từ lúc kết hôn đến bây giờ, ông không để tôi vào mắt.”
Những lời này từ nhỏ đến lớn Cố Hán Thanh đã nghe rất nhiều lần, cô ấy cầm đồ đi ra ngoài.
Cha Cố cũng phiền chán, ông ta và Lương Thục Phân đã càng nói càng không thông, từ lúc kết hôn đến bây giờ cũng đã sắp 30 năm, lần nào cãi nhau sau cùng đều quay về vấn đề này.
Giang Hựu Đào về phòng, Cố Niệm Vi đã dập lửa trong lò sưởi, hai người nói mấy câu về chuyện này, sau đó về phòng của mình.
Trưa hôm sau, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi tan học trở về đi qua nhà Tô Giai Ninh, trong nhà đang ầm ĩ, Tô Giai Ninh đứng trong sân, đối diện cô ấy có một đám người.
“Lời tôi nói để lại chỗ này, nếu như muốn lấy tiền bồi thường của Lục Hướng Tiền, được thôi, đón Lục Hướng Tiền đi, tôi và anh ta ly hôn, hai đứa nhỏ bà cũng đưa đi, căn phòng này thuộc về tôi, nếu không thì đừng nói nữa.”
Bà Trương cũng ở bên ngoài xem náo nhiệt, bà ấy và vợ Trương Ngọc Binh đứng cùng nhau, bà một câu, tôi một câu, Từ Mãn Thu đứng bên cạnh bọn họ, trên mặt còn dính chút bột mì.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đi đến gần, hỏi bọn họ: “Đây là đang làm gì vậy?”
“Tô Giai Ninh dẫn theo Lục Hướng Tiền về nhà, mông còn chưa ngồi nóng đâu, nhà họ Lục đã dẫn người đến, muốn lấy tiền bồi thường của Lục Hướng Tiền.”
Vợ Trương Ngọc Binh lộ ra vẻ xem thường.
“Trước kia phần lớn tiền lương của Lục Hướng Tiền đều bị bọn họ lấy đi, làm hại Tô Giai Ninh và mấy đứa nhỏ phải vay mượn lương thực, bây giờ người ta cũng tàn phế rồi, tiền bồi thường kia còn không bỏ qua, em nói xem, đây là chuyện mà con người làm à?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận