Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 481 - Đẻ thuê



Chương 481 - Đẻ thuê



Chương 481: Đẻ thuê
“Thế Dũng à, chuyện mẹ nói với con lúc trước con nghĩ thế nào? Con xem con cũng đã nhiều tuổi, còn không có con trai, đi ra ngoài có người nào không chê cười con?”
Nghe xong những lời này lập tức biết rõ là tiết tấu có dưa ăn, Giang Hựu Đào móc hạt dưa và ghế nhỏ trong ba lô ra, dựa tường bắt đầu ăn.
Vì tiện cho ăn dưa, còn bảo Hệ Thống Ăn Dưa đặt loa nhỏ kia bên cạnh.
“Gia đình của cô em vợ Thế Võ khó khăn, bọn họ cũng thật sự không có biện pháp. Chồng của cô em vợ Thế Võ nói, cô ta sẽ sinh con trai giúp con, sinh xong con trực tiếp ôm đi là được. Nếu là con gái thì bọn họ nuôi, con cho chút tiền phí nuôi dưỡng mà thôi, dù sao nhà cậu ta không có con gái, con gái cũng hiếm có.”
Giang Hựu Đào nghe xong những lời này, cuối cùng cũng biết rõ người mẹ này đánh chủ ý gì.
Cô Triệu đến Lưu gia nhiều năm như vậy chỉ sinh được hai đứa con, hơn nữa hai người đều là con gái.
Con gái cả của cô ta đã 20, năm trước gả đi, nhà con rể là trạm lương thực ở huyện thành.
Mỗi khi cô Triệu nhắc tới đứa con gái này, gương mặt đều vô cùng kiêu ngạo.
Con gái út là Lưu Tĩnh, học cùng một lớp với Từ Mạn Thu, ngày hôm qua còn tìm Từ Mạn Thu chơi.
Mà tình hình gia đình của cô Triệu Giang Hựu Đào cũng biết một chút, chồng cô ta và mẹ chồng cô ta đều có hộ khẩu nông thôn, từ lúc cô Triệu được phân nhà trong trường thì trực tiếp dọn qua đây.
Hiện giờ ở nhà không làm gì, mỗi ngày dựa vào tiền lương của cô Triệu nuôi sống, đây cũng là nguyên nhân cô Triệu có thể vênh váo đắc ý ở nhà.
Chồng của cô Triệu Lưu Thế Dũng một lúc lâu sau mới trả lời bà cụ Lý mẹ anh ta:
“Không thể làm chuyện này được, nếu để Á Thanh biết được thì sao đây?”
Á Thanh là tên cô Triệu.
Bà cụ Lý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép:
“Con không nói, mẹ không nói, người nào biết được? Đến lúc đó mẹ nói đây là đứa bé bên nhà mẹ để mẹ không nuôi được, nó có thể nói gì?”
Lưu Thế Dũng không nói chuyện, bà cụ Lý không ngừng cố gắng:
“Nếu không phải nó không biết cố gắng, mẹ có thể nghĩ ra chủ ý này sao? Hơn nữa nó biết rõ thì thế nào? Nuôi con của con không phải tốt hơn nuôi đứa bé không rõ nhà ai ở bên ngoài sao?”
“Ít nhất là con ruột. Không phải là nó nói mang thai vất vả cỡ nào, sinh con mệt mỏi ra sao ư? Lúc này không cần nó sinh nữa, nó còn không vui à?”
Những lời này của bà Lý như khuyên được Lưu Thế Dũng, Lưu Thế Dũng một lúc lâu sau mới nói câu vâng.
Sau đó không nói nữa, Lưu Thế Dũng lại trở về phòng cầm bình nước đi ra ngoài chơi cờ vua với đám người rảnh rỗi khác ở trên đường.
Bà Lý cũng dọn đẹp đồ một lát ra cửa.
Bà ta phải về quê một chuyến, nói chuyện này với chị em dâu của bà ta, mau chóng hoàn thành chuyện sinh cháu nội này.
Vừa mới ra khỏi sân nhà, bà Lý thấy hai bà cụ quen thuộc đang nói chuyện, trong đó có một người ôm cháu nội, bà Lý nhìn mà đỏ mắt.
Nghĩ tới cháu nội sắp tới tay, bà Lý đi nhanh hơn một chút.
Giang Hựu Đào ghi nhớ chuyện này trong lòng, một lát sau cô không định nói chuyện này ra cho cô Triệu.
Chỉ dựa vào tính cách của cô Triệu, cô đi nói cô Triệu không chỉ không cảm kích, nói không chừng còn ghi hận cô xem náo nhiệt.
Cô nên quan sát một thời gian.
Giang Hựu Đào dùng nước ấm ngâm quần áo sau đó đứng dậy, đi về phía trường học, tiết thứ ba buổi chiều là tiết của cô, cô phải rời đi trước.
Mới ra khỏi phòng thì thấy cô Trịnh đi từ tòa đối diện ra, trong tay cô ấy là hai quả đào, thấy Giang Hựu Đào thì nhiệt tình cho cô một quả.
“Nhà mẹ đẻ tôi đưa cho tôi ít đào vàng, rất ngọt, cô nếm thử đi.” Huyện Dương Bình nổi tiếng là đào vàng, hiện giờ đang mùa đào vàng chín, khi đi trên đường đều có thể gặp đồng hương gánh đào đi bán.
“Cảm ơn cô Trịnh.” Cô Trịnh là giáo viên lâu năm của trường, cô ấy dạy sinh học, lần trước khi Giang Hựu Đào nói về tiết an toàn cô ấy cũng đi.
Lúc này hai người vừa đi, vừa thảo luận về nội dung của tiết an toàn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận