Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 244 - Nói với cháu từ sớm rồi



Chương 244 - Nói với cháu từ sớm rồi



Chương 244: Nói với cháu từ sớm rồi
Cô ta chăm sóc mái tóc của mình như thể đó là sinh mạng của cô ta. Cô ta không thể tưởng tượng mình sẽ trông như thế nào nếu bị cắt tóc nửa đầu.
Chỉ nghĩ đến thôi, cô ta đã sợ hãi cực kì rồi.
Kế toán Từ lắc đầu chán chường, ông ta có thể có cách gì, ông ta không có cách gì cả!
“Nói với cháu từ sớm rồi, bảo cháu đừng có làm quá đáng như thế, cháu xem đi, ép Mãn Thu sốt ruột rồi nhỉ?”
Bà Từ đương nhiên cũng sợ, bà ta từng phát biểu ở công xã, người phát biểu cùng bà ta còn có cái người mà tố cáo bà Vương làm mê tín phong kiến đó, đến bây giờ bà ta vẫn còn nhớ cảnh bà Vương bị chết năm đó.
“Bây giờ ông nói những điều này có ích gì, sao ban đầu ông không biết cản tôi chút!” Bà Từ cũng không nhường nhịn kế toán Từ chút nào.
Lúc vừa mới bị bán đến nhà họ Từ, bà ta còn dỗ dành kế toán Từ một chút, đợi đến khi viên phòng với kế toán Từ, sinh bác cả Từ ra thì bà ta bắt đầu nổi dậy, những lời kế toán Từ nói, bà ta nhặt những cái nào thích nghe thì bà ta mới nghe.
“Con đê tiện này, cô ta đúng là đủ lông đủ cánh rồi! Ai cho cô ta cái gan đó, còn muốn đi kiện chúng ta! Cũng phải xem cô ta ra khỏi cái thôn này được không.” Làm mấy chuyện mê tín phong kiến này, dân không kiện thì quan sẽ không truy cứu, bà Từ dám làm quang minh chính đại như thế, là cậy vào ân tình lớn mà lúc mới sinh ra Từ Bảo Châu mang lại cho thôn.
Mặc dù bây giờ có người không muốn công nhận điều đó nữa, nhưng người già vẫn chưa chết đấy! Nhà ai mà không có vài người già!
Từ Tùng, con của bác cả nhà họ Từ, ngay lập tức nhảy dựng lên: “Cái cô thanh niên tri thức kia dám quản chuyện bao đồng, đợi tối cháu đi đốt nhà của bọn họ.”
Năm nay Từ Tùng mười tám tuổi, anh ta không đi học, cũng không thích đi làm, cả người cứ đi thang lang trong thôn, gan của anh ta cũng rất lớn, đốt lửa giết người trong mắt anh ta là một chuyện đơn giản như uống nước vậy.
Lời anh ta vừa dứt thì em trai anh ta, Từ Bách cũng hùa theo: “Đúng, bọn em cũng đi, họ dám chọc tức em gái Bảo Châu, chúng ta không được để bọn họ sống dễ dàng. Tốt nhất là đốt cùng với Từ Mãn Thu luôn, xem Từ Mãn Thu có còn dám đến công xã kiện cáo không.”
Lúc Từ Mãn Thu với Từ Bảo Châu sinh ra, Từ Tùng với Từ Bách mới hai, ba tuổi, trẻ con của lúc đó giỏi nhất là tùy mặt gửi lời, chúng biết người lớn thích Từ Bảo Châu, nên đối xử với Từ Bảo Châu cực kỳ tốt, đối với Từ Mãn Thu thì hoàn toàn không để ý đến.
Đợi lớn hơn một chút nữa, sau khi bọn họ ức hiếp Từ Mãn Thu mà không bị đánh, thì Từ Mãn Thu trở thành đối tượng trêu chọc của bọn họ.
Nhiều năm như vậy trôi qua, bọn họ yêu thương bảo vệ Từ Bảo Châu đã trở thành bản năng rồi.
Từ Bảo Châu xinh đẹp, tính tình ngây thơ hoạt bát, còn tự mang hào quang phúc tinh, chỉ cần đi ra ngoài thì hãnh diện lắm. Trái ngược Từ Mãn Thu, cả ngày ru rú trong nhà, cũng không biết nói lời hay ý đẹp với người khác.
Bà Từ đánh vào sau gáy Từ Tùng một cái: “Có bản lĩnh rồi ha? Đốt lửa giết người, mấy đứa nói đơn giản như vậy sao? Tối nay ngoan ngoãn ở trong nhà hết cho bà, không được đi đâu hết."
Thím ba Từ ở bên cạnh nhìn hai đứa con của chị dâu cả, cười chế giễu.
Gia đình nhà chú ba không nhận được sự yêu thích của Từ Bảo Châu, địa vị của người thím ba này trong nhà họ Từ, cũng chỉ đỡ hơn Từ Mãn Thu một chút mà thôi.
Từ Bảo Châu xui xẻo, thím ba Từ sung sướng lắm.
Đặc biệt là lúc người chị dâu cả vờ vĩnh, thích giả bộ làm người tốt nhất này của cô ta gặp khó khăn, thì cô ta càng vui hơn.
Mấy năm nay, cậy có mẹ chồng với Từ Bảo Châu chống lưng, gia đình của bọn họ chịu không biết bao nhiêu thiệt thòi rồi đấy?




Bạn cần đăng nhập để bình luận