Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 53 - Sầu muộn



Chương 53 - Sầu muộn



Chương 53: Sầu muộn
Câu này của Lý Vân Anh đời trước ở trên internet cũng có người thường xuyên nói ra, Giang Hựu Đào làm một cao nhân lướt net không ít lần gặp được.
Nhưng Lý Vân Anh thế mà cũng có ý thức này khiến cô cảm thấy rất kinh ngạc.
Lúc nhìn thấy đau xót trong mắt Lý Vân Anh, Giang Hựu Đào gật đầu đáp: “Tôi nhớ rồi.”
Chuyện của Vương Viện nghẹn ở trong lòng Lý Vân Anh đã lâu rồi, nói ra được, trong lòng cô ta dễ chịu hơn, thanh niên trí thức ở Liễu Thụ Câu người tới ta đi đổi rất nhiều người, chẳng mấy ai còn nhớ rõ Vương Viện.
Vương Thiện Hỉ đến cùng đợt với cô ta, trong lúc trò chuyện hai người thường nhắc đến Vương Viện, nhưng mỗi khi bắt đầu bọn họ lại trầm mặc.
Lúc trước có rất nhiều người thích Vương Viện, Vương Thiện Hỉ là một trong số đó.
Chỉ là tính tình của anh ta quá lo trước lo sau, khi đó anh ta luôn nghĩ bọn họ còn nhỏ, nói đến yêu đương quá xa xôi, anh ta định chờ Vương Viện lớn hơn một chút rồi nói, nhưng chưa đợi được Vương Viện lớn lên, cô ta đã gả cho người khác.
Vì thế mỗi khi nhắc đến Vương Viện, Vương Thiện Hỉ luôn cảm thấy khổ sở, mà khổ sở trong lòng Lý Vân Anh không hề ít hơn Vương Thiện Hỉ.
“Chúng ta nhanh về thôi, có lẽ lát nữa trời lại mưa.”
“Được.” Giang Hựu Đào không tiếp tục đề tài này nữa.
Mây đen trên bầu trời kéo lại gần nhau, khiến cho toàn bộ không trung bị nhuộm thành màu đen kịt, Lý Vân Anh và Giang Hựu Đào nhanh bước chân hơn.
Mưa mùa hè tới nhanh, bọn họ vừa đi vừa chạy chậm về điểm thanh niên trí thức, vừa mới chạy vào ký túc xá, sau lưng từng hạt mưa to tí tách rơi xuống.
Hai người đứng ở của ký túc xá, vẻ mặt may mắn: “May mà hai chúng ta chạy nhanh, nếu không sẽ phải chịu tội.”
Cho dù là đời trước hay đời này, Giang Hựu Đào vẫn luôn là người phương nam, nhưng sau khi xuống Liễu Thụ Câu nửa tháng, khẩu âm của cô đã thay đổi: “Đúng là như thế.”
Lý Vân Anh nghe Giang Hựu Đào dùng giọng điệu mềm mại nói khẩu âm Đông Bắc, giống như bị chọc cười, cười đến không dừng lại được.
Lý Vân Anh lau nước mắt do cười nhiều, nói.
“Tôi phát hiện ra không quan tâm là từ đầu đến Đông Bắc tham gia vào đội sản xuất, thời gian lâu dài nói chuyện sẽ mang theo hương vị Đông Bắc.”
Giống như cô ta và Vương Viện, rõ ràng lúc mới xuống nông thôn, nói chuyện luôn mang theo khẩu âm địa phương, nhưng thời gian lâu dài đều biến thành khẩu âm Đông Bắc.
Nhớ đến Vương Viện, ý cười trên mặt Lý Vân Anh hơi đọng lại.
“Đoàng” một tiếng, tiếng sấm và chớp từ trong không trung vang lên, chút u sầu trong lòng Lý Vân Anh theo đó biến mất.
Cuộc sống của chính bản thân cô ta cũng không được như ý, cô ta có tư cách gì để bi thương xuân thu cho người khác chứ.
Nương theo tiếng sấm, Giang Hựu Đào nói: “Trước khi tôi xuống nơi này tham gia vào đội sản xuất, có nghe người ta nói khẩu âm vùng Đông Bắc có thể kéo lệch người ở bất kỳ tỉnh nào, khi đó tôi còn chưa tin, nhưng bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất có đạo lý.
“Đúng thế.” Lý Vân Anh thuận miệng đáp lại.
Bên ngoài mưa càng lúc càng to, Lý Vân Anh bắt đầu lo lắng, cô ta bật đèn pin chiếu lên nóc nhà, Giang Hựu Đào tò mò qua.
Lý Vân Anh nói: “Lần này mưa to, tôi nhìn xem có chỗ nào bị dột mưa không.”
Sống ở Đông Bắc nhiều năm như thế, Lý Vân Anh đối với chuyện này đã quen.
Giang Hựu Đào lại ngẩn người.



Bạn cần đăng nhập để bình luận