Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 111 - Nhiệm vụ mới



Chương 111 - Nhiệm vụ mới



Chương 111: Nhiệm vụ mới
Ngay lúc Giang Hựu Đào gật đầu, nhiệm vụ của hệ thống ăn dưa theo đó mà đến.
“Mời ký chủ đến trước nhà Lâm Vệ Hồng vây xem nam nữ chính xem mắt, đồng thời ngăn cản lần xem mắt này, nhiệm vụ thành công khen thưởng 5kg gạo, 500g mỡ heo, 2kg hạt dưa vị trà xanh.”
“Đi…” Đối với hiện tại Giang Hựu Đào mà nói, cho dù không có phần thưởng của hệ thống ăn dưa, chuyện của Cố Niệm Vi, cô cũng không thể đứng ngoài được.
Ba người cùng nhau trở về điểm thanh niên trí thức, cùng nhau nấu cơm, sau khi ăn no ba người mới cùng đi đến nhà Lâm Vệ Hồng.
Vừa ra đến trước cửa, Lý Vân Anh đã lấy từ trong rương của mình một loan đao bỏ túi, cầm ở trong tay, lưỡi dao kia sắc bén, khiến cho Giang Hựu Đào nhìn thôi cũng thấy sợ.
Lý Vân Anh giấu kỹ loan đao, nói với Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đang trợn mắt há mồm.
“Chưa nói qua với mấy người, ông họ chị là người của Thiếu Lâm Tự, về sau đất nước lâm nguy, cho nên ông ấy hoàn tục làm cách mạng. Sau khi đánh giặc xong, ông ấy xuất ngũ trở về, mấy đứa nhỏ bọn chị đều lớn lên trước mặt ông ấy, những thứ khác không học được, thân công phu kia của ông ấy lại học được hết.”
Lúc còn niên thiếu, Lý Vân Anh từng nghĩ đến chuyện đi tòng quân, đáng tiếc danh ngạch tòng quân hữu hạn, cô ấy không chen vào được.
Miệng Giang Hựu Đào càng há to hơn: “Thất kính, thất kính, thì ra ở giữa chúng ta còn có cao thủ võ lâm!”
Lý Vân Anh nghe xong hết sức vui vẻ: “Đừng mỉa mai chị, chúng ta đi thôi.”
Cố Niệm Vi lại nói: “Nếu hai người đã lộ ra bí mật trước mặt tôi, tôi đây cũng không giấu nữa.”
Cố Niệm Vi lấy từ dưới giường đất ra hai chiếc chủy thủ sắc bén, dưới ánh nắng dường như còn có ánh sáng lóe lên.
Giang Hựu Đào nhìn Lý Vân Anh, lại nhìn Cố Niệm Vi, cảm thấy nếu như chính mình không lấy ít đồ gì ra, có chút không thích hợp lắm.
Cô lấy ra bột ớt và một bình xịt màu xanh, cô đổ bột ớt và nước vào trong bình xịt ở ngay tại chỗ, sau đó lại cất lên người.
“Hai người đừng thấy bột ớt cay này hòa nước không đáng chú ý, một khi thứ đồ chơi này vẩy đến trong mắt người, tổn thương lớn lắm.” Nói ra thật đúng là xấu hổ, bình xịt màu xanh này cô dùng năm viên kẹo sữa đổi với Tiểu Thạch Đầu nhà Thím Tưởng Tứ.
Sau khi đổi bình xịt, lúc bắt đầu làm việc, Thím Tưởng Tứ còn hung hăng mắng kẻ trộm bình xịt nhà bà ấy một lần.
Trong nháy mắt ánh mắt Cố Niệm Vi nhìn Giang Hựu Đào trở nên khác trước, ánh mắt Lý Vân Anh nhìn Giang Hựu Đào lại tràn ngập tán thưởng: “Đào Đào, em thật đúng là thông minh, thứ đồ chơi này quả thật làm đau mắt.”
Giang Hựu Đào biết vừa lấy ra bột ớt hòa nước nhất định sẽ khiến Cố Niệm Vi hoài nghi cô, nhưng cô một chút cũng không hoảng hốt.
“Đây đều là kinh nghiệm.”
Giang Hựu Đào thở dài một hơi: “Người anh trai mà mẹ kế em dẫn theo đến kia là hồng tiểu binh, mỗi lần anh ta nhìn em không vừa mắt là lại kiếm cớ đưa em nhốt ở chỗ Cách Ủy Hội.”
“Có đôi khi em nhìn thấy bọn họ thẩm vấn người ta, nước ớt cay chính là hình cụ mà bọn họ thường xuyên dùng.” Giang Hựu Đào nói đến chuyện này, như cũ vẫn cảm thấy đau lòng, đau lòng nguyên chủ, đau lòng người bị dùng nước ớt cay tra tấn.
Anh ta là giáo viên của trường nguyên chủ, là một giáo viên dạy văn 30 tuổi, giảng bài rất hay, con người cũng rất tốt, chỉ là đối với học sinh tương đối nghiêm khắc một chút.
Sở dĩ bọn họ thẩm vấn anh ta chẳng qua là vì trước đây giáo viên này thấy bọn họ đi học không nghiêm túc, cho nên giáo huấn vài câu mà thôi.
Về sau nguyên chủ gặp qua giáo viên kia hai lần, bởi vì bị nước ớt cay nóng xông vào mắt đã nửa mù, nhìn thấy nguyên chủ là học sinh cũ, anh ta còn cười nói mấy câu với cô, toàn những câu cổ vũ.
Nguyên chủ khóc một thời gian dài, sau đó cô không dám phản kháng Giang Gia Bảo, chưa hẳn không có nguyên nhân này trong đó.
Cố Niệm Vi và Lý Vân Anh đều trầm mặc.
Vẻ mặt Cố Niệm Vi đau lòng nhìn cô, Giang Hựu Đào cười, nhẹ nhàng nói một câu: “Đều đã qua rồi.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận