Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 91 - Dẫn dắt từng bước



Chương 91 - Dẫn dắt từng bước



Chương 91: Dẫn dắt từng bước
Căn cứ vào trong sách miêu tả, đứa nhỏ Lâm Văn Bình này từ nhỏ đã thông minh, trong lúc bạn bè cùng trang lứa còn đang đi làm loạn và chơi bùn, cậu bé đã có suy nghĩ làm thế nào để ăn no mặc ấm.
Mà người em trai song sinh Lâm Văn An của cậu bé lại là một tên ngốc, vẫn luôn bị Lâm Văn Bình dẫn theo, bị lừa bị chiếm hời còn cảm kích Lâm Văn Bình là chuyện thường xảy ra.
Theo Lâm Văn Bình lớn dần, cậu ta càng thuận tay sử dụng âm mưu quỷ kế hơn, sau khi Cố Niệm Vi trở thành mẹ kế của cậu ta, cực kỳ sợ cậu ta đi nhầm đường, vì thế hao tốn tâm trí nghĩ cách để cho cậu ta đi con đường chính đạo.
Ở trên người cậu ta hao phí nhiều tinh lực, đáng tiếc chỉ là uổng công vô ích, dưới sự dạy dỗ của cô ấy, Lâm Văn Bình trở thành một kẻ bên ngoài quân tử, bên trong là kẻ dối trá.
Từ trước đến giờ Giang Hựu Đào chưa từng xem thường bất kỳ một đứa bé nào, đối với đứa con riêng của Cố Niệm Vi, cô cũng chưa từng xem nhẹ, càng sẽ không ỷ vào việc biết được nội dung tiếp theo của cốt truyện mà khinh thường bọn họ, trái lại đối với bọn họ, cô càng thêm đề phòng.
Lúc đọc truyện cô đã biết mấy đứa nhỏ này không phải hạng người lương thiện gì, hiện tại càng thêm chắc chắn.
Nhìn đi, chẳng qua mới chỉ là một đứa nhỏ bảy, tám tuổi, trò ràng buộc đạo đức này dùng đến thuần thục như vậy.
Giống như cậu bé thật sự cùng đường mạt lộ vậy, nhưng Giang Hựu Đào đã đọc qua toàn bộ truyện, cô biết trước khi mẹ Lâm Văn Bình chết đã lén đưa hết số tiền mà mình tích góp được cho Lâm Văn Bình.
Trước đó Triệu Xuân Hoa không cho bọn nhỏ ăn cơm, bọn nhỏ không lấy ra dùng thì thôi, hiện tại đã đến thời khắc sinh tử tồn vong, cậu bé vẫn không chịu lấy ra, trái lại đem hy vọng cứu sống ký thác lên người thanh niên trí thức không hề có quan hệ với bọn họ.
Đây không phải ích kỷ thì là gì? Niên đại thiếu lương thực, thiếu thuốc, mỗi năm có bao nhiêu người chết vì sốt cao? Bao nhiêu người vì sốt cao mà dẫn đến thân thể tàn tật?
Lâm Văn Bình thông minh như tế, ở Liễu Thụ Câu này đâu phải chưa ai vì sốt cao mà biến thành đồ ngốc, thành người mù, chẳng lẽ cậu bé lại không biết tính nghiêm trọng của chuyện này?
Cậu bé biết, nhưng cậu bé không quan tâm, cậu bé chỉ biết mình không muốn lấy số tiền kia ra dùng.
Sở dĩ cậu bé đến đây cầu xin, chẳng qua là ỷ vào Cố Niệm Vi bị ý thức của thế giới nhỏ cuốn theo, đối với bọn nhỏ cực kỳ tốt, cùng với việc chắc chắn sau này Cố Niệm Vi sẽ trở thành mẹ kế của bọn nhỏ.
Dù sao ở trong quyển sách kia, anh em Lâm Văn Bình coi cha mình là Lâm Kiến Trung trở thành thần mà sùng bái, bọn họ không cho rằng Cố Niệm Vi sẽ không muốn lấy gả cho cha mình.
Nếu như muốn gả cho cha bọn họ, chẳng phải nên sớm lấy lòng ba anh em bọn họ à?
Mưa vẫn còn rơi, rơi tí tách trên nóc nhà, lại theo mương ngói rơi xuống mặt đất, gạch xanh bên hành lang đã bị nhỏ thành vũng nước.
Giống như đánh vào trong lòng bọn họ.
Bao gồm cả Trương Tuệ Tuệ, ánh mắt mấy nữ thanh niên trí thức đều dừng trên người Cố Niệm Vi, mọi người đều đang chờ Cố Niệm Vi trả lời, Lâm Văn Bình vẫn còn đang khóc, tiếng khóc tinh tế nỉ non xen lẫn với tiếng mưa rơi cực kỳ khiến cho người ta đau lòng.
Cố Niệm Vi muốn đi lên phía trước một bước, Giang Hựu Đào lại giữ chặt cổ tay cô ấy lại, cho dù trong lòng Cố Niệm Vi nóng như lửa đốt vẫn như cũ dừng bước.
Giang Hựu Đào nhìn về phía Lâm Văn Bình đã từ trên mặt đất đứng lên một nửa.
“Văn Bình đúng không? Chị cảm thấy chuyện em trai em bị sốt kia, em không nên đến tìm bọn chị, mặc dù bà ngoại em không phải người tốt lành gì, nhưng vẫn còn ông nội em, có bà trẻ, còn cả đại đội trưởng nữa, bất kỳ người nào trong số đó đều có quan hệ thân thiết với các em hơn bọn chị.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận