Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 185 - Kết cục của Triệu Xuân Hoa



Chương 185 - Kết cục của Triệu Xuân Hoa



Chương 185: Kết cục của Triệu Xuân Hoa
Triệu Vĩnh Lan cắn một hạt dưa: “Tôi nghe mấy thím nói, đàn ông ấy mà, không chịu nổi nhất là dụ hoặc, chỉ cần phụ nữ chủ động, cho dù dáng dấp của người phụ nữ kia có xấu đến mấy, bọn họ đều có thể ngủ được, dù sao cũng không có hại. Tô Chính Đường và Hạ Hà Vũ là mối tình đầu, còn là chú và cháu dâu, chẳng phải càng kích thích hơn à?”
Mấy bà thím trong thôn nói chuyện chay mặn không kiêng kị gì, sau khi Triệu Vĩnh Lan và Chu Nguyệt Mai đánh một trận cũng vứt bỏ một ít ưu việt người thành phố, lúc mấy thím trong thôn nói chuyện, cô ta cũng xen vào đôi câu.
Không có trò hay để xem, mọi người vừa nói chuyện vừa quay về.
Công việc lột vỏ ma côn kết thúc, đoàn người lại đi về điểm thanh niên trí thức.
Vừa ra khỏi sân, đã thấy Triệu Xuân Hoa mặc một bộ đồ cũ u ám vác rổ to tìm phân trên đường, từ khi bị đánh về tội thông gian, cuộc sống của Triệu Xuân Hoa trôi qua rất khổ sở.
Lâm Kiến Hoa mà trước kia bà ta cưng chiều lại công khai không thừa nhận người làm mẹ như bà ta, vào ngày bà ta bị đưa đi, Lâm Lão Trang đưa ra giải trừ hôn nhân với bà ta.
Hai chỗ dựa lớn sau lưng bà ta cùng nhau rơi đài, sau khi trở về thôn, bà ta không có nơi nào để ở, chỉ có thể ở trong lều gia súc của thôn.
Lâm Kiến Trung bận rộn cùng Lâm Kiến Hoa tranh nhà ở, anh ta thành công tranh được một gian, nhưng anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện đón Triệu Xuân Hoa về nhà ở.
Triệu Xuân Hoa bị mọi người xa lánh, lúc này đây bà ta đi ở phía trước, anh em Lâm Văn Bình và Lâm Văn An đi ở phía sau cầm theo gậy, thỉnh thoảng đánh lên người Triệu Xuân Hoa, nếu như Triệu Xuân Hoa dám tức giận, Lâm Văn Bình lập tức lấy ra sổ giám sát lao động cải tạo của bà ta, Triệu Xuân Hoa sợ bị đưa đi diễu phố, cho nên không dám nhiều lời.
Thấy được đám người Giang Hựu Đào, Lâm Văn An cầm cục đá lên muốn ném về phía Cố Niệm Vi, lại bị Lâm Văn Bình ngăn lại: “Em làm gì thế?”
Lâm Văn An chỉ vào Cố Niệm Vi: “Đánh cô ta, anh, chẳng phải anh đã nói, nhà chúng ta rơi xuống tình trạng này đều là vì cô ấy, nếu như cô ta thức thời gả cho cha chúng ta, nhà chúng ta cũng không xảy ra chuyện gì.”
Lâm Văn An cực kỳ hận Cố Niệm Vi, này cha cậu bé mới trở về mặc một thân quân trang, đi đường khí vũ hiên ngang, Lâm Văn An lập tức trở thành người được đám trẻ con trong thôn hâm mộ nhất, bởi vì cậu bé là con trai của giải phóng quân, là con cháu của anh hùng.
Cha cậu bé còn mang về đồ ăn ngon, quần áo đẹp.
Kết quả ngày lành còn chưa được hai ngày, các bạn nhỏ trong thôn không còn hâm mộ cậu bé nữa, trái lại nói cha cậu bé không biết xấu hổ, coi trọng thanh niên trí thức người ta, nhưng thanh niên trí thức người ta không muốn gả cho anh ta, lập tức quyết định dùng quyền thế ép người ta, một nhà bọn họ không phải kẻ tốt lành gì.
Những ngày đó, Lâm Văn Bình không có việc gì ở nhà liên tục mắng Cố Niệm Vi, Lâm Văn An cũng cực kỳ hận Cố Niệm Vi.
“Không thể đánh, bọn họ đông người, chúng ta không đánh lại được, nhanh chạy đi, nhanh chạy đi.” Lâm Văn Bình lôi kéo Lâm Văn An, đi xa rồi còn quay đầu lại nhìn Cố Niệm Vi, hơi hướng về phía Cố Niệm Vi mỉm cười, giống như trước đây khi chưa có chuyện gì xảy ra.
Trương Tuệ Tuệ nói: “Hai thằng ranh con này vừa nhìn là thấy ghét, đứa nhỏ còn tốt một chút, không có đầu óc gì, đứa lớn một bụng quanh co lòng vòng, cô nhìn xem biểu hiện vừa rồi của nó, đâu giống một đứa nhỏ tám tuổi? Tâm nhãn nhiều không khác gì người lớn.”
Trương Tuệ Tuệ ghét Lâm Kiến Trung, cũng thuận lý thành chương ghé con anh ta, đứa nhỏ còn tốt, tuổi còn nhỏ không nhìn ra gì, hai đứa lớn hơn thật đúng là liếc mắt một cái đã để người ta nhìn thấy, đứa bé hơn không có đầu óc, đứa lớn nhiều tâm nhãn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận