Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 297 - Địa vị



Chương 297 - Địa vị



Chương 297: Địa vị
Giang Hựu Đào cảm thấy Lương Lai Đệ đúng là biết chơi, giống như Lâm Vĩnh Chương nói, ba anh em nhà ông ta, mỗi người đều ngủ với Lương Lai Đệ.
Trâu bò thật đấy, đây chính là thập niên 70, là kiểu quan hệ nam nữ làm loạn sẽ bị trói đi giễu phố.
Bên kia Lâm Vĩnh Chương còn đang đánh Lương Lai Đệ, nhưng không ai dám đi khuyên.
Thời buổi này ở nông thôn, quan hệ nam nữ phức tạp, nhưng cho dù ở bên ngoài làm bậy cũng được, lén lút cũng được, không thể ầm ĩ ra bên ngoài, ầm ĩ đến bên ngoài rồi, bị đánh chính là xứng đáng.
Tính tình Lâm Vĩnh Chương này không tốt, nhưng lại là người có bản lĩnh, hơn nữa, nhiều năm như vậy giữ mình trong sạch, ngoại trừ Lương Lai Đệ, chưa bao giờ cùng người phụ nữ khác mắt đi mày lại, là người đàn ông tốt hiếm có trong thôn, cứ như vậy mà Lương Lai Đệ còn chưa thỏa mãn.
Lâm Mạn Nhu ở bên này không nhúc nhích chút nào, từ nhỏ nếu ba anh chị em bọn họ làm sai chuyện gì, Lương Lai Đệ sẽ bảo Lâm Vĩnh Chương dùng dây đánh bọn họ.
Từ nhỏ đến lớn, ba người họ bị Lâm Vĩnh Chương đánh rất nhiều lân, hiện tại trên lưng ba người còn có sẹo do bị dây lưng đánh.
Chiếc dây lưng của Lâm Vĩnh Chương mềm như vậy, nhưng lúc đánh lại rịn máu trên người bọn họ.
Cuối cùng hôm nay cũng để Lương Lai Đệ nếm thử tư vị dây lưng kia.
Cảm nhận được đau không?
Nếu như có thể, Lâm Mạn Nhu thật sự muốn giống như Lương Lai Đệ lúc trước, ở trước mặt bà ta rống một câu: “Mày khóc cái gì mà khóc, cha mày đâu dùng lực, mày khóc tang đấy hả!”
Nhưng cô ta không dám, cô ta sợ chiếc dây lưng kia lại đánh lên người cô ta.
Lúc này có hai người phụ nữ đẩy đám người ra đi đến chính giữa, nhìn người phụ nữ bị đánh đến ngã vào tuyết nhưng không dám nhúc nhích gì, bọn họ xông thẳng đến chỗ anh cả và anh hai Lâm, hai người không nói lời gì, bắt đầu đánh.
Chờ đến khi đánh mệt, hai người mới đứng lên xin lỗi Lâm Vĩnh Chương.
“Lão tam, lão tam, chuyện này là anh cả cậu làm sai, sau này bọn họ không dám làm loại chuyện đó nữa, chúng tôi không cầu xin cậu tha thứ cho bọn họ, chỉ cầu xin câu nương tay thả bọn họ đi.”
Lâm Vĩnh Chương nhìn bầu trời đen còn đổ tuyết, xua tay.
“Quy củ của tôi như thế nào, mấy người cũng biết đó, hôm nay thời tiết không tốt, trước buông tha cho bọn họ, chờ thời tiết tốt, tôi đến cửa tìm người, nên làm như thế nào, đến lúc đó chắc hẳn các người hiểu rõ.”
Vợ của anh cả và anh hai Lâm cúi người rời đi.
Giang Hựu Đào ở bên cạnh nhìn đến trợn mắt há mồm: “Cha của Lâm Mạn Nhu có địa vị gì, sao lại có uy nghiêm như thế?”
Cố Niệm Vi không nói chuyện, Từ Mãn Thu nhìn chằm chằm Lâm Vĩnh Chương một lúc lâu.
“Chị Đào Đào, mỗi năm đến mùa đông, đều có người đến thôn chúng ta thu mua thổ sản vùng núi, chuyện này chị biết không?”
Việc này Giang Hựu Đào loáng thoáng nghe Từ Đại Chủy nói qua, nói là ngầm thu thổ sản vùng núi, chủ yếu là thu lương thực
Bà con trong thôn cần tiền gấp đem lương thực bán cho bọn họ, bọn họ không ép giá xuống quá thấp, trả cao hơn nhiều trạm thu mua lương thực.
Giang Hựu Đào vẫn luôn chưa thấy qua người kia, người đi thu gom đặc sản vùng núi là cha Lâm Mạn Nhu sao?
Giang Hựu Đào lại quyển sách kia, phát hiện trong đó rất ít khi miêu tả cốt truyện nhà mẹ đẻ Lâm Mạn Nhu, phần lớn thời điểm chỉ nói qua hai câu rồi thôi.
Nhưng từ những chi tiết vụn vặt đó cũng có thể miêu tả nhà mẹ đẻ Lâm Mạn Nhu, điều kiện gia đình nhà mẹ đẻ cô ta hình như không quá tốt, Lương Lai Đệ còn tình đi tìm cô ta moi tiền, nhưng bởi vì trước đó nhà mẹ đẻ đối xử với cô ta không tốt, Lâm Mạn Nhu đuổi bà ta về.
Còn vả mặt bà ta một trận.
Như vậy vấn đề xuất hiện, nếu hiện tại cha Lâm Mạn Nhu làm buôn bán lương thực ở chợ đen, vậy sẽ tích góp được không ít tiền, sao cuộc sống sau này lại không tốt? Chẳng lẽ Lâm Vĩnh Chương xảy ra chuyện.



Bạn cần đăng nhập để bình luận