Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 152 - Tự cho là đúng



Chương 152 - Tự cho là đúng



Chương 152: Tự cho là đúng
Giang Hựu Đào cùng hệ thống phàn nàn: “Nữ chính số hai này làm việc đều dựa vào phán đoán của cô ta sao?”
Hệ thống ăn dưa không đáp lời, đây cũng là lần đầu tiên nó gặp phải loại người như thế. Hiện tại nó đang điên cuồng làm anh hùng bàn phím trên diễn đàn của hệ thống, phàn nàn về nhân vật kỳ ba trong thế giới nhỏ này.
Từ Đại Chủy rất cảm thán: “Cháu nói xem Chu Nguyệt Mai gặp vận gì vậy, chuyện kia của Tô Trường Sơn qua đi, bà ta đã bị cả nhà oán trách, ngay cả hai đứa con gái của bà ta cũng đặc biệt về nhà nói bà ta mấy lần, đã mấy ngày Chính Bình không nói chuyện với bà ta.”
“Cưới cô cháu dâu vào nhà lại như thế này, cháu xem cô ta nói những lời đó, câu nào không phải đang xúi giục quan hệ giữa Tô Chính Đường và Tô Dương? Nhà họ Tô này hỏng rồi.”
Tô Chính Đường lắc đầu.
Thím Tưởng Tứ cũng phụ họa: “Đúng vậy, cháu nói xem đây rốt cuộc là tạo nghiệt gì chứ.”
Chuyện Tô Trường Sơn, người trong thôn bàn tán kiểu gì cũng có, có người nói Chu Nguyệt Mai không nên làm tuyệt tình như vậy, Triệu Tiểu Đào muốn để La Học Dân chịu hậu quả, Chu Nguyệt Mai chỉ cần liều chết không nhận, giữ lại Tô Trường Sơn.
Bây giờ thì hay rồi, Tô Trường Sơn bị đưa đi cải tạo lao động, còn bà ta rơi vào cảnh bị cả nhà oán trách.
Có người giống như Từ Đại Chủy vậy, cảm thấy Chu Nguyệt Mai làm rất đúng, ít nhất sau chuyện Tô Trường Sơn và La Học Dân bị đưa đi diễu phố, trong thôn bớt đi mấy chuyện ngoại tình, căn nhà kia của Lưu quả phụ đã lâu chưa thấy đàn ông đến.
Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào lại cắn một đợt hạt dưa mới, loại chuyện ăn dưa này đúng là nghiện, hiện tại lúc rảnh rỗi không việc gì làm, Cố Niệm Vi cũng muốn ăn một chút.
Mọi người cắn hạt dưa bay đầy đất, bên kia Tô Chính Đường kéo Chu Nguyệt Mai ra khỏi vòng giằng co giữa Tô Dương và Hạ Hà Vũ.
Anh ta không quan tâm chuyện giữa Tô Dương và Hạ Hà Vũ.
“Chuyện của hai người đừng kéo tôi vào.”
Giọng nói của Tô Chính Đường cực kỳ dễ nghe, trầm thấp như đàn cello.
Hạ Hà Vũ không nghĩ đến Tô Chính Đường sẽ nói mấy câu phủi sạch quan hệ như vậy, lã chã chực khóc.
Hạ Hà Vũ đột nhiên nhớ đến đời trước, lúc cô ta và Tô Tiểu Quyên tranh chấp, Tô Chính Đường nhìn thấy, anh ta vẫn luôn không dấu vết giúp cô ta một tay.
Chính sự giúp đỡ không dấu vết này khiến Hạ Hà Vũ cảm thấy Tô Chính Đường vẫn còn thích cô ta, nếu không anh ta sẽ không ở vào lúc sau khi cô ta và Tô Dương kết hôn ba năm mới cùng Triệu Vĩnh Lan ở bên nhau.
Hơn nữa khi đó chuyện giữa Triệu Vĩnh Lan và anh ta, hoàn toàn do Triệu Vĩnh Lan chủ động, nếu không phải Triệu Vĩnh Lan tính kế, Tô Chính Đường căn bản không cưới cô ta.
Hạ Hà Vũ cảm thấy trong lòng ê ẩm chua xót, khiến cô ta có chút muốn khóc.
Chẳng qua cô ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, Tô Chính Đường cứ như vậy phủi sạch quan hệ với cô ta, nhất định là vì không muốn cô ta bị Tô Dương hiểu lầm, dù sao anh ta vẫn luôn để ý cô ta như vậy.
Trước kia lúc hai người bọn họ kết làm đối tượng, cô ta chỉ hơi va một cái, anh ta nhìn thôi cũng đau lòng nửa ngày.
Chỉ có trải qua loại đàn ông như Tô Dương, mới có thể biết thì ra người đàn ông không giỏi ăn nói, không lãng mạn cũng rất tốt. Lòng trách nhiệm của bọn họ là thứ đàn ông chỉ biết nói mồm không có.
Người đàn ông này luôn cẩn thận như vậy.
Trong lòng Hạ Hà Vũ đột nhiên có chút xấu hổ, cảm thấy trong lòng ngọt ngào.
Cảm xúc nội tâm của Hạ Hà Vũ cực kỳ phong phú khiến cho người ta phải chậc lưỡi, mà Tô Chính Đường không cẩn thận bị cô ta liếc mắt đưa tình nhìn thoáng qua, Tô Chính Đường lại cảm thấy da gà của mình nổi hết cả lên.
Chỉ là không biết vì sao trong lòng lại sinh ra chút tư vị giống như mừng thầm, chờ đến khi anh ta lấy lại tinh thần, chờ anh ta tinh tế cân nhắc, cảm giác kia lại biến mất không còn dấu vết gì.



Bạn cần đăng nhập để bình luận