Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 256 - Giáo viên



Chương 256 - Giáo viên



Chương 256: Giáo viên
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi liếc nhau, Cố Niệm Vi về phòng, chỉ một lát sau đã lấy ra hai quả táo.
“Thím Từ, qua đây ăn chút hoa quả.”
Táo mà Cố Niệm Vi đưa cho Từ Đại Chủy là táo nhập khẩu, vừa nhìn là biết không rẻ.
Từ Đại Chủy thoải mái nhận lấy, bà ấy cảm thấy tin tức mình mang đến giá trị hơn hai quả táo này.
“Thím còn đang nấu dở đồ ăn, hai đứa cân nhắc cho kỹ nha.” Từ Đại Chủy giống như lúc tới vậy, vội vàng rời đi.
Giang Hựu Đào thấy bà ấy đi rồi, quay sang nhìn Cố Niệm Vi: “Thử xem!”
“Thử xem!”
Bọn họ không muốn làm công nhân, nhưng làm giáo viên vẫn rất sẵn lòng.

Chỗ sâu trong núi thủ đô Vân Yến thành lập một nhà tù đặc biệt ít người biết đến.
Số lượng phạm nhân trong nhà tù này rất ít nhưng lại bị trọng binh canh gác, năm bước một tốp, mười bước một trạm canh gác.
Hạ Hà Vũ ngồi trong phòng của mình, xuyên qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, lúc thấy ánh nắng mặt trời ấm áp như lúc ban đầu, nhưng trong lòng cô ta lại cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo.
Bị đưa đến nơi này đã hơn một tháng, Hạ Hà Vũ lại cảm thấy giống như qua cả một đời vậy.
Cuộc sống ở nơi này không thể nghi ngờ là rất tốt, không lo ăn uống, không cần ra ruộng tranh công điểm, cũng không cần cô ta nấu cơm, ngay cả quần áo cũng không phải giặt.
Theo lý mà nói đây chính là cuộc sống mà Hạ Hà Vũ muốn nhất, nhưng cô ta một chút cũng không thỏa mãn.
Bởi vì nơi này không có tự do, chỉ cần cô ta đi ra bên ngoài một bước sẽ có quân nhân đúng giờ xuất hiện ở phía sau cô ta.
Mỗi ngày cô ta còn phải tiếp thu trị liệu tâm lý, bác sĩ kia cầm đồng hồ quả lắc quơ quơ trước mặt cô ta, cô ta lập tức mệt rã rời, vừa khép mắt lại đã ngủ thiếp đi, chờ đến khi cô ta dậy, một tiếng đã trôi qua, đầu óc cô ta trống rỗng, chuyện gì cũng không nghĩ ra.
Ngoại trừ điều này, mỗi một tuần sẽ có hai quân nhân đến hỏi cô ta, để cô ta lặp đi lặp lại chuyện mười mấy năm sau nói một lần.
Hạ Hà Vũ đã nói đến phiền muộn, mệt mỏi, cuộc sống 10 năm sau, cô ta thật sự không muốn nhớ lại, nếu nhớ lại cô ta chỉ muốn nôn ra.
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, Hạ Hà Vũ nhìn qua, thấy được người bị hai quân nhân vác súng áp giải, cô ta khiếp sợ: “Từ Bảo Châu?”
Ít nhiều gì đời trước cũng ở Liễu Thụ Câu mười mấy năm, Hạ Hà Vũ có biết Từ Bảo Châu, dù sao cũng là đại danh đại đỉnh đại phúc tinh của Liễu Thụ Câu, có ai không biết chứ?
Chẳng qua sao Từ Bảo Châu lại đến nơi này, không phải cô ta nên ở Liễu Thụ Câu đi học, sau đó chờ đến khi kỳ thi đại học khôi phục đỗ đại học, sau cùng gả cho kẻ có tiền ở thủ đô à?
Từ Bảo Châu cảm giác được tầm mắt của Hạ Hà Vũ, cô ta nhìn sang.
Cô ta và Hạ Hà Vũ không thân, nhưng thật ra có chút liên hệ với chồng trước Tô Dương của Hạ Hà Vũ, cô ta từng quen một người chị có quan hệ tốt với Tô Dương, đoạn thời gian đó, Hạ Hà Vũ và Tô Dương đánh đến lửa nóng.
Từ Bảo Châu không có cảm giác đạo đức gì, cô ta cảm thấy Hạ Hà Vũ ngay cả chồng mình bên ngoài có người cũng không phát hiện được, vụng về như heo.
Cô ta khinh thường chơi với người như vậy, thậm chí cô ta còn cảm thấy người chị kia của mình có bản lĩnh, có thể đùa bỡn người đàn ông như Tô Dương trong lòng bàn tay, thật đúng là lợi hại.
Cô ta còn đi theo học vài chiêu, chuẩn bị dùng ở trên người con trai lãnh đạo huyện và anh trai hàng xóm.
Thế nhưng cô ta chỉ vừa mới triển khai thế công đã bị bắt đến đây.
Từ Bảo Châu phiền muộn không thôi.
“Cửa phòng của cô ở chỗ này, đi vào, sửa sang qua, mười phút sau sẽ có người tiến hành khai thông tâm lý cho cô.”
Từ Bảo Châu bị đẩy mạnh đến chỗ cửa phòng của cô ta, rầm một tiếng, đóng cửa lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận