Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 93 - Nhận ra



Chương 93 - Nhận ra



Chương 93: Nhận ra
Từ lúc phát hiện chính mình không thích hợp đến bây giờ đã được mấy ngày, Cố Niệm Vi vẫn luôn cân nhắc xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô ấy vẫn chưa nghĩ ra nguyên cớ gì.
Vừa rồi ý niệm xui khiến cô ấy cùng đi với Lâm Văn Bình quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến mức khiến cho bây giờ Cố Niệm Vi nhớ đến, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
“Tôi cũng không biết mình bị sao vậy, mỗi lần tôi nhìn thấy anh em nhà họ Lâm kia, tôi sẽ cảm thấy cực kỳ đau lòng bọn nhỏ, rất muốn đối xử tốt với bọn nhỏ, chỉ cần bọn nhỏ xảy ra chuyện gì, trong lòng tôi rất khó chịu.”
“Giống như mới vừa rồi, nghe thấy Lâm Văn Vinh bị bệnh, bà nội cậu bé lại không đưa cậu bé đi bệnh viện chữa bệnh, tôi rất lo lắng, thậm chí còn có loại cảm giác hận không thể chịu thay cho cậu bé.” Cố Niệm Vi nói đến đây, hoảng sợ túm áo trước ngực mình.
Vẻ mặt hoàn toàn sợ hãi.
Giang Hựu Đào thấy thế có chút không đành lòng, nhưng chuyện anh em nhà họ Lâm, bao gồm cả Lâm Kiến Trung kia, giống như một quả bom hẹn giờ, nếu không kịp làm kíp nổ dính nước, một lần sơ sẩy có thể khiến Cố Niệm Vi nổ theo.
Cô đi lên một bước ôm Cố Niệm Vi vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ bả vai cô ấy.
Hai người cao xấp xỉ nhau, đều khoảng 1 mét 7, Cố Niệm Vi tựa vào trên vai Giang Hựu Đào, cảm nhận được ấm áp không ngừng từ trên người cô truyền đến, Cố Niệm Vi buông lỏng, một hàng nhiệt lệ từ trên mặt cô ấy chảy xuống.
Trước khi xuyên qua cô ấy cũng chỉ mới 25 tuổi, cho dù từ nhỏ cuộc sống của cô ấy tương đối phức tạp, nhưng khi đối mặt với sự kiện thần dị như kia, cô ấy vẫn sẽ cảm thấy sợ.
Trong khoảng thời gian này, trong lòng cô ấy chịu đủ giày vò.
Cô ấy muốn tìm Giang Hựu Đào để kể ra hết, nhưng cô ấy lại sợ bị Giang Hựu Đào coi thành bệnh nhân tâm thần, cô ấy càng sợ nếu không cẩn thận chuyện này truyền ra ngoài, sẽ bị người ta nói cô ấy tuyên truyền phong kiến mê tín, là tàn dư của xã hội cũ.
Ở trong niên đại đặc thù này, Cố Niệm Vi quả thực không dám đánh cuộc.
Chỉ là hôm nay cô ấy thật sự không chịu đựng nổi, loại cảm giác bản thân không chịu khống chế của chính mình này thật sự đáng sợ.
Trong nháy mắt khi nói ra tất cả, Cố Niệm Vi không dám nhìn mặt Giang Hựu Đào, cô ấy sợ sẽ nhìn thấy vẻ mặt không thể tin của Giang Hựu Đào, sợ nhìn thấy Giang Hựu Đào dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.
Cố Niệm Vi sợ hãi, giống như lúc còn nhỏ cô ấy sợ các bạn nhỏ khác biết chuyện cha mẹ mình ly hôn vậy.
Cố Niệm Vi cho rằng mình sẽ chờ tới lời nói châm chọc của Giang Hựu Đào, không nghĩ đến lại là một cái ôm thật lòng
So sánh với không chịu khống chế vừa rồi, Cố Niệm Vi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Trong lòng Giang Hựu Đào thở dài một hơi.
“Tôi tin cô.”
Cố Niệm Vi không nói chuyện, yên lặng trong chốc lát mới từ trong ngực Giang Hựu Đào đứng thẳng người.
Giang Hựu Đào nhìn Triệu Vĩnh Lan đang đứng ở cửa ký túc xá nhìn dáo dác xung quanh, mắt trợn trắng.
“Chúng ta ở chỗ này thêm lát nữa đi, cũng tiện nói chuyện, nếu giờ quay về, không chừng Triệu Vĩnh Lan còn muốn nói gì đó.”
Có thể nói ở trong điểm thanh niên trí thức, Triệu Vĩnh Lan chính là nhân tố dùng gậy chọc cứt, chuyện gì cô ta cũng phải chen một chân vào để thể hiện sự tồn tại.
Vừa rồi lúc cô ta dẫn theo Lâm Văn Bình đến đây, loại biểu cảm vui sướng khi người gặp họa kia, đến bây giờ Giang Hựu Đào vẫn còn nhớ rõ.
Mắt Cố Niệm Vi sưng đỏ, cô ấy lại là người một thân hiếu thắng, cũng không muốn để người ta nhìn thấy dáng vẻ mình vừa khóc, bèn gật đầu không nói lời nào.
Hai người tìm một khúc gỗ to ngồi xuống.
“Vi Vi, nếu cô đã không muốn làm mẹ kế cho anh em Lâm Văn Bình, vậy sau này cô cách bọn nhỏ thật xa vào, tôi không tin, cô không thấy được bọn nhỏ, bọn nhỏ còn có thể khống chế cô.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận