Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 605 - Tránh xa



Chương 605 - Tránh xa



Chương 605: Tránh xa
Lúc này đã không cần thiết phải học đại học, cho dù anh ta thành thật học ở trường đại học 4 năm, đợi tốt nghiệp xong anh ta vẫn không thể làm ở cơ quan tốt.
Đỗ Tầm An quyết định lấy người phụ nữ Ninh Lôi này, nhưng anh ta có điều kiện tiên quyết, anh ta không đi học, Ninh Lôi cũng không thể đi học.
Ninh Lôi là một người phụ nữ xinh đẹp, ra đường có rất nhiều đàn ông hơn anh ta, nếu học đại học mấy năm quen biết người có quyền có thế, anh ta không cam lòng.
Đỗ Tầm An cảm thấy, hiện giờ mình đã từ thiên đường rơi xuống ao, mà Ninh Lôi là người phụ nữ ấn anh ta xuống vũng bùn này, sao cô ta có thể ném anh ta đi hưởng phúc một mình?
Đỗ Tầm An xong chuyện, anh ta kéo quần lên, cài thắt lưng, căn bản không quan tâm tới Ninh Lôi, nghênh ngang rời đi.
Ninh Lôi đi ra khỏi lùm cây, đã là 10 phút sau.
Lúc này cô ta không còn khóc giả vờ như trước nữa, mà là khóc thật.
Đỗ Tầm An trở về nhà, nói chuyện mình bị ghi tội, hủy tiền đồ ra, chuyện bị Ninh Lôi hủy hoại lần nữa anh ta cũng nói ra.
Sau khi anh ta nói xong cha anh ta tát anh ta một cái:
“Cha sớm đã nói với con, con thi đỗ đại học, trong đại học cô gái ưu tú, gia thế bối cảnh tốt hơn Ninh Lôi nhiều không kể xiết, bảo con đừng treo cổ trên một gốc cây, bảo con cũng gạt Ninh Lôi một chút.”
“Kết quả con thì hay rồi, còn thật lòng với người ta, bị người ta hãm hại không đứng dậy nổi, đây là báo ứng của con.”
Dù sao cũng là con trai nhà mình, còn rất thông minh, cha Đỗ Tầm An vẫn làm theo kế hoạch của anh ta.
Ông ta đến nhà Ninh Lôi một chuyến, thêm mắm thêm muối nói tất cả hành động của Ninh Lôi ra.
Cha Ninh Lôi cũng chỉ có mình Ninh Lôi là con gái, cô ta lớn lên xinh đẹp, từ nhỏ đã trắng nõn rất được người ta yêu thích, sau này lớn lên biểu hiện thông minh lanh lợi, còn ít tuổi đã có thể thuộc lòng nhiều sách, điều này khiến ông ta rất có thể diện trước mặt đám bạn.
Ninh Lôi ở trước mặt bọn họ cũng ngoan, đây là lần đầu tiên có người tới cửa tố cáo, hơn nữa ý trong lời nói đều là Ninh Lôi tự mình làm ra.
Nụ cười trên mặt cha Ninh Lôi biến mất, cha Đỗ Tầm An vừa rời đi, ông ta lập tức gọi điện cho người bạn làm giáo viên ở thủ đô.
Nửa tiếng sau, ông ta đứng dậy mặc áo khoác vải bông đi ra ngoài.
Ông ta đến đại học thủ đô, gọi Ninh Lôi ra.
Sắc mặt Ninh Lôi tái nhợt, từ nhỏ tới lớn, hai anh trai ruột của cô ta cùng với mấy anh chị em họ, không có người nào không sợ cha cô ta.
Một là cha Ninh Lôi làm lãnh đạo quen, trên người kèm theo uy nghiêm, hai là cha Ninh Lôi là một người tàn nhẫn.
Từ nhỏ tới lớn gây họa, mẹ cô ta mắng thì mắng, nhưng cha cô ta thì trực tiếp đánh.
Tay ông ta to, đánh rất đau!
Cha Ninh Lôi nhìn thấy cô ta, dụi tắt điếu thuốc lá trong tay:
“Chuyện con làm ở trường học, cha đã biết, cha sớm đã nói với con nên ngừng không ngừng, đương nhiên sẽ loạn. Con không nghe, cảm thấy con có thể khống chế mọi thứ.”
“Từ nhỏ cha đã nói con là đứa thông minh trong nhà, nhưng mà trong chuyện này con thật sự không thông minh chút nào. Con hãm hại Đỗ Tầm An làm gì? Kéo mình vào trong chuyện này con vui không?”
“Theo cha trở về, năm nay đừng đi học nữa, dứt khoát thi lại, thi đến trường khác.”
Ninh Lôi không muốn.
Giống như lời cha cô ta nói, cô ta thông minh, trong việc học người khác cần nỗ lực học tập, cô ta thì không cần.
Cô ta chỉ cần đọc nhiều mấy lần, sẽ học được, sẽ làm được.
Nhưng mà nhiều lúc cô ta không thông minh cũng là thật.
Khi học toán lý hóa cô ta nghe giáo viên giảng cũng làm được, nhưng cùng là đề bài đó thay đổi một ít con số, cô ta hoàn toàn không biết nên làm thế nào.
Vào kiếp trước, cô ta làm bà chủ gia đình nhiều năm như vậy, đầu óc càng ngày càng chất phát, nếu lại để cô ta thi đại học lần nữa, chỉ sợ cô ta không thi đỗ nổi đại học.



Bạn cần đăng nhập để bình luận