Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 229 - Ấm áp



Chương 229 - Ấm áp



Chương 229: Ấm áp
Cố Niệm Vi nhặt gùi với cào của cô ấy lên, Giang Hựu Đào kéo cô ấy đi về phía phòng ký túc của họ: “Lần sau đến thì cứ đi thẳng từ cửa vào, ở trên núi lạnh lắm, lúc này cũng không có gì để ăn nữa rồi, lỡ như gặp phải dã thú thì phải làm sao? Lần sau cũng đừng có nhảy như vậy nữa, trũng núi này cao biết nhường nào chứ, lỡ như ngã xuống thì đau lắm đấy.”
Thôn Trương Gia cách thôn Liễu Thụ Câu không xa, trên núi phía sau thôn họ đều có bầy sói, không chừng trong núi sau thôn Liễu Thụ Câu cũng có.
Từ Mãn Thu mặc cho Giang Hựu Đào kéo đi và lải nhải bên tai, tay của Giang Hựu Đào ấm áp, mềm mại, hoàn toàn khác với đôi bàn tay thô vì làm việc thường năm của cô ấy, Từ Mãn Thu không dám vùng vẫy, sợ tay của cô ấy cứa đau tay của Giang Hựu Đào.
Tay của cô ấy lạnh ngắt, Giang Hựu Đào trực tiếp dẫn cô ấy vào phòng của cô, để cô ấy ngồi lên giường của mình: “Em ngồi đây một lát, ăn cơm chưa? Có đói không?”
Giang Hựu Đào ngủ một mình nên cô lười dọn giường và xếp chăn mỗi ngày, hai chiếc chăn bông được dùng làm đệm, bên trên trải ga trải giường kẻ caro màu xanh lá cây, và một chiếc chăn bông cùng màu nặng sáu cân được gấp lại và đặt trên giường, và những chiếc gối cùng màu được ép lên trên tấm chăn.
Mặc dù Giang Hựu Đào không có nhiều yêu cầu về vấn đề ăn ở, nhưng đã có không gian riêng tư của mình, và cô vẫn có tiểu tư sản, cô đã mua những thứ này trong trung tâm thương mại hệ thống.
Năm tệ mua được hai bộ, còn một bộ hoa tím to, mặc dù có chút quê mùa nhưng chất lượng không tồi.
Từ Mãn Thu chưa bao giờ được ngồi trên chiếc giường mềm mại như vậy, ngồi lên giống như đang ngồi trên bông gòn vậy, ngay cả giường của Từ Bảo Châu cũng không có mềm như vậy, hơn nữa trong phòng còn có hương thơm, mùi hương này là lần đầu tiên Từ Mãn Thu ngửi thấy, cô ấy không hình dung ra được là mùi gì.
Giang Hựu Đào đặt một ly nước ấm vào tay cô ấy, cả người cô ấy thật sự ấm lên.
Cố Niệm Vi hâm một chén cơm nóng đi vào, nói: “Chị đoán có ăn rồi cũng ăn chưa no, buổi trưa bọn chị nấu cơm còn lại không ít, Thu Nhi, em đến vừa hay ăn giúp bọn chị một ít, nếu không đến tối còn phải ăn cơm thừa.”
Buổi trưa Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi ăn khoai tây chiên khô và cà tím khô với nước sốt, cà tím khô chứa đầy ớt xanh và lát thịt lợn, chúng có dầu, ăn rất tốn cơm.
Giang Hựu Đào với Cố Niệm sống lâu với nhau, trên người hai người ít nhiều có chút thần quái ở đó, Cố Niệm Vi ít nhiều có chút suy đoán về nguồn gốc của Giang Hựu Đào, chỉ là hai người ăn ý không có phá vỡ lớp cửa sổ giấy này, chẳng qua Cố Niệm Vi nói chuyện làm việc càng ngày càng tùy ý rồi.
Từ Mãn Thu nhìn cơm trắng trong chén lớn, cùng với thức ăn đầy ắp ở bên cạnh, cô ấy không ngừng nuốt nước miếng.
Cô ấy không dám đưa tay ra đón lấy, Cố Niệm Vi trực tiếp lấy ly nước trong tay cô ấy ra, rồi nhét chén cơm vào lòng cô ấy, Từ Mãn Thu sợ chén cơm ngon như vậy rơi xuống đất, vội vàng ôm lấy.
“Ăn đi, ăn đi.” Giang Hựu Đào nói.
Từ Mãn Thu do dự không dám động đậy, cô ấy cảm thấy Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi cho cô ấy quá nhiều rồi, cô ấy trả không nổi.
Giang Hựu Đào với Cố Niệm Vi nhìn nhau một cái, Cố Niệm Vi nói: “Hay là như thế này có được không, Thu Nhi, em ăn chén cơm này đi, sau đó dẫn bọn chị lên núi nhặt ít củi có được không? Em xem phòng này của bọn chị ấm áp như vậy, không thể thiếu củi để đốt được, cứ tiếp tục như thế thì không đủ đốt đến mùa đông……”
Cố Niệm Vi nói xong, Giang Hựu Đào lập tức tiếp lời: “Mau ăn mau ăn đi, nếu như em không ăn thì đừng xem bọn chị là chị.”
Từ Mãn Thu nghe thấy Cố Niệm Vi nói như vậy, vốn dĩ định lên tiếng phản bác, nhưng nghe thấy Giang Hựu Đào nói tiếp thì cô ấy lập tức cầm muỗng lên xúc cơm bỏ vào miệng.
Cơm trộn với dầu có mùi vị gì đó, Từ Mãn Thu không được đi học, cô ấy không biết chữ, cũng không thể miêu tả được, nhưng Từ Mãn Thu nghĩ rằng cả đời này cô ấy sẽ không bao giờ quên được cảm giác lần đầu tiên được ăn cơm như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận