Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 137 - Quá khứ của Triệu Xuân Hoa 1



Chương 137 - Quá khứ của Triệu Xuân Hoa 1



Chương 137: Quá khứ của Triệu Xuân Hoa 1
May mắn chỉ trong chốc lát, ánh mắt mọi người lại dừng ở ba người Chu Nguyệt Mai, cảm giác vừa mới ăn cơm xong căng da bụng trùng da mắt đã sớm biến mất không còn bóng dáng gì.
Vẻ mặt Chu Nguyệt Mai cứng đờ.
Triệu Xuân Hoa vươn đầu lưỡi liếm khóe môi của bà ta, mùi máu tươi lan ra trong khoang miệng.
Triệu Xuân Hoa nhìn Chu Nguyệt Mai cười nói.
“Không nghĩ đến đúng không, bà nói xem, nếu như lúc trước bà không sinh non thì tốt biết mấy, bà nói xem sao sức khỏe của bà lại không tốt hơn một chút chứ, nhà họ Tô không có mẹ chồng độc ác tra tấn bà, sao sức khỏe của bà lại có thể kém như vậy, một đứa nhỏ cũng không giữ được, người làm mẹ như bà quá vô dụng!”
Nửa đời trước của Triệu Xuân Hoa trôi qua không quá tốt, bà ta là con cả trong nhà, ăn ít nhất, nhưng dáng dấp xinh đẹp, chờ đến khi 16 tuổi, quần áo rộng thùng thình đã không che được dáng người của bà ta.
Ở trong thôn, ánh mắt của đám đàn ông luôn dừng lại ở ngực, mông, eo bà ta, khi đó Triệu Xuân Hoa luôn cảm thấy sợ hãi.
Lúc gả cho Lâm Lão Trang, bà ta cực kỳ vui vẻ, bởi vì bà ta có người đàn ông của mình, dù sao mấy người đàn ông luôn nhớ thương bà ta cũng nên thu liễm lại, bà ta cảm thấy Lâm Lão Trang sẽ bảo vệ bà ta.
Nhưng bà ta lại thất vọng, ngoại trừ đoạn thời gian ban đầu nùng tình ý mật, Lâm Lão Trang sẽ không bảo vệ bà ta, trái lại, lúc mẹ chồng đánh mắng bà ta, người mà ông ta hướng về trước nay luôn không phải bà ta.
Tô Trường Sơn là chú họ của Lâm Lão Trang, bối phận của ông ta lớn hơn Lâm Lão Trang, nhưng tuổi chỉ lớn hơn Lâm Lão Trang tám tuổi, lớn hơn bà ta 10 tuổi.
Thời điểm mà Tô Trường Sơn và bà ta thật sự có liên quan là sau khi bà ta bị mẹ con Lâm Lão Trang đánh, bà ta trốn lên núi khóc, gặp Tô Trường Sơn lên núi đốn củi.
Tô Trường Sơn cho bà ta một chiếc khăn tay, cho bà ta ăn hai quả dại, sau đó ngồi cùng với bà ta rất lâu.
Bọn họ không nói chuyện, nhưng có đôi khi loại làm bạn lặng yên không một tiếng động này mới khiến cho người ta cảm động và an tâm.
Từ đó về sau, bà ta và Tô Trường Sơn qua lại nhiều hơn, sau đó có một ngày, bà ta bị mẹ chồng mắng là con gà mái không biết đẻ trứng, chỉ biết câu dẫn đàn ông, Triệu Xuân Hoa thật sự tức giận, đi đến chỗ ngọn núi nơi hai người bọn họ gặp nhau, Tô Trường Sơn cũng ở đấy.
Từ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, hai người thường xuyên đến ngọn núi kia, ngày đó bọn họ ngủ với nhau, là Triệu Xuân Hoa chủ động.
Cũng chính vào lúc đó, Triệu Xuân Hoa mới biết được thế nào là người đàn ông chân chính, so sánh với Tô Trường Sơn, Lâm Lão Trang chỉ là một sâu bọ không cứng nổi, là ngón cái và ngón út.
Lúc ấy Triệu Xuân Hoa và Tô Trường Sơn còn hứa chung thân, thậm chí bọn họ còn ngồi bên nhau cùng miêu tả về tương lai, bấy giờ thật hạnh phúc.
“Sao bà lại sinh non chứ, sao bà có thể sinh non.” Triệu Xuân Hoa giống như si ngốc vậy, lặp đi lặp lại những lời này.
Hơn ba mươi năm trước, khi đó là năm bốn mấy, quản chế dân cư còn chưa nghiêm như bây giờ, bọn họ đi là đi, tìm một nơi không ai quen biết, tùy tiện làm gì đó chẳng phải là đủ nuôi sống chính mình à?
Bọn họ sẽ sinh một đứa nhỏ, bà ta nhất định sẽ yêu thương thật tốt đứa nhỏ của bọn họ, dạy dỗ nó nên người.
Những năm gần đây, mỗi khi cuộc sống trôi qua không như ý, Triệu Xuân Hoa lại nghĩ, nếu như lúc trước Chu Nguyệt Mai không sinh non thì tốt rồi, như vậy có phải cuộc sống của bà ta sẽ khác?
Càng nghĩ, càng nghe thấy người trong thôn nói Tô Trường Sơn bao dung Chu Nguyệt Mai, trong lòng bà ta lại càng hận.
Cùng với đại đội trưởng là vì bà ta nhất thời tức giận, cũng là vì khi đó đại đội trưởng đối xử với bà ta khá tốt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận