Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 311 - Bắt gian



Chương 311 - Bắt gian



Chương 311: Bắt gian
Từ Đại Chủy cho rằng ít nhất hai người kia cũng sẽ có chút lương tâm, kết quả chính là hai kẻ khốn kiếp như thế.
“Lúc này đã giữa trưa rồi, thím qua chỗ bọn cháu ăn cơm trước, chờ đến buổi chiều, Thiển Khê đi làm, chúng ta lại đi tìm cô ấy, ngầm nói cho cô ấy biết chuyện này, thím cảm thấy thế nào?”
“Được.”
Từ Đại Chủy cùng Giang Hựu Đào về nhà.
Ăn cơm xong, Từ Đại Chủy không sao ngủ được, ngồi ở trên giường đất giận dỗi.
Tiết đầu tiên buổi chiều là của người khác, Cố Niệm Vi và Giang Hựu Đào đều có thời gian, hai người đi theo Từ Đại Chủy đến nông khoa trạm tìm Chung Thiển Khê.
Chung Thiển Khê đang sửa soạn lại tư liệu nông nghiệp mấy năm nay, cô ấy đến từ cổ đại, ở niên đại kia của cô ấy, nông nghiệp là căn bản để phát triển quốc gia, giống như Chung gia quân của bọn họ, lúc không đánh giặc cũng phải làm ruộng.
Đáng tiếc lúc đó bọn họ làm nông không phát đạt như thời không này, sau khi xuyên qua, cô ấy rất hứng thú với phương diện này.
Nghe thấy Từ Đại Chủy tìm cô ấy, cô ấy buông tư liệu xuống, chạy nhanh ra cửa.
“Cô à, sao cô lại đến đây.” Chung Thiển Khê có chút kỳ lạ, buổi sáng bọn họ mới tách ra.
Từ Đại Chủy kéo Chung Thiển Khê sang bên cạnh, kể lại chuyện kia.
Sắc mặt Chung Thiển Khê nghiêm túc hẳn lên: “Cô à, chuyện này cô không nhầm chứ?”
Trong quân không có nhiều thú vui, mọi người thích nói mấy chuyện khuê phòng để làm bầu không khí thêm sinh động, chuyện giữa nam nam, Chung Thiển Khê từng nghe qua.
Trước đó cô ấy nghe được đều bỏ ngoài tai, nhưng nếu người này là chồng mình, vậy thì không được.
Chung Thiển Khê không tiếp thu được chuyện này.
“Thím có thể lừa cháu sao?” Từ Đại Chủy tức giận nói.
“Nếu đổi thành người khác, cho dù có biết chuyện, tím cũng không nói ra, chuyện này giữ lại cho mình bàn luận, chẳng phải thú vị hơn sao?”
Chung Thiển Khê nhíu mày: “Đi, trở về xem một chút.”
Từ Đại Chủy hỏi cô ấy: “Nếu thật sự bắt được cậu ta làm loạn, cháu tính sao?”
“Đánh chết tên chó má nhà anh ta.” Chung Thiển Khê nói xong lập tức dẫn đầu đi, Từ Đại Chủy gọi hai người Giang Hựu Đào, đuổi kịp bước chân Chung Thiển Khê.
Chung Thiển Khê nhìn về phía hai người bọn họ.
“Gọi thêm mấy nhân chứng, đến lúc đó không bị trả đũa.”
Tâm trạng Chung Thiển Khê không tốt lắm, nhưng vẫn cười với hai người bọn họ.
Nông khoa trạm ở gần hợp tác xã mua bán, nhà họ Tiêu ở cách xa trung tâm, nằm ở phía tây, không cách xa chỗ mà lúc trước Giang Hựu Đào nhìn thấy Vương Viện bày đồ ra bán.
Ba người đi theo Chung Thiển Khê qua từng ngõ nhỏ, rốt cuộc cũng đến nhà họ Tiêu.
Đẩy cửa gỗ đã phai màu ra, mẹ Tiêu đang đội gió hái rau trong vườn, nhìn thấy bốn người Chung Thiển Khê đi vào, sắc mặt bà ta thay đổi, lập tức nhìn về phía phòng tân hôn của Chung Thiển Khê, sau đó nâng cao âm điệu nói: “Thiển Khê, sao con lại về rồi? Không đi làm sao?”
Chung Thiển Khê là người thông minh, cô ấy nhìn dáng vẻ này của bà ta là biết sự việc không đúng, Chung Thiển Khê hoàn toàn không để ý đến bà ta, trực tiếp đi về phòng đẩy cửa ra, Tiêu Tử Long trần trụi nửa người đang kéo quần, Tiêu Tử Thần còn nằm trên giường đất, hai đùi mở rộng, cả người lõa lồ.
Chung Thiển Khê đá một chân lên người Tiêu Tử Long, kéo Tiêu Tử Thần xuống.
Mẹ Tiêu nhìn thấy hai đứa con trai bảo bối của mình bị đánh, rú lên một tiếng muốn nhào vào trong, lại bị Từ Đại Chủy túm lấy, một cái tát rơi xuống mặt Bùi Thực.
“Sao thế, hai thằng con trai của bà ở trong phòng làm ra loại chuyện không biết xấu hổ kia, bà ở trong sân canh chừng cho chúng đúng không?”
Mẹ Tiêu bị một cái tát làm cho sững sờ.
Trong phòng, Tiêu Tử Thần bị Chung Thiển Khê túm xuống đất, cô ấy tát một cái lên mặt anh ta, trong nháy mắt gương mặt trắng nõn của Tiêu Tử Thần hiện lên dấu tay.
“Không phải sức khỏe của anh không tốt, không thể làm vận động kịch liệt à? Sao thế, cùng em trai anh làm thì không phải vận động kịch liệt sao?”
Chung Thiển Khê không ngại thứ kia, cô ấy tòng quân nhiều năm, vì phòng ngừa quân địch dùng mỹ nam kế, cô ấy phải chịu đựng qua huấn luyện phương diện này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận