Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 328 - Thế giới thứ sáu



Chương 328 - Thế giới thứ sáu



Chương 328: Thế giới thứ sáu
Giang Hựu Đào lại hỏi: “Hiện tại ý thức của thế giới nhỏ ban đầu như thế nào rồi?”
Hệ thống ăn dưa: “Nó đã biết mình sai rồi, ngày đêm cầu xin ý thức của đại thế giới cho nó đi ra, ý thức của đại thế giới chẳng muốn phản ứng nó, sớm định ra trừng phạt cho nó.”
Giang Hựu Đào không khỏi cảm thán:
“Mi nói xem đến khi nào thì có thể đem mấy ý thức chết tiệt lúc trước cùng nó ném vào một chỗ làm bạn thì tốt rồi, để cho chúng nó tạo ra phó bản, một lần lại một lần luân hồi trong ký ức của người ta bị nó gây hại, nhất định chúng nó sẽ cảm thấy hạnh phúc.”
Đề nghị này của Giang Hựu Đào, hệ thống ăn dưa cũng rất muốn, cảnh tượng kia nhất định là đẹp, đủ cho nó viết ba trang dưa đi bán.
Nó quyết định viết báo cáo cho chủ thể thế giới hệ thống.
Giang Hựu Đào nói chuyện phiếm với hệ thống ăn dưa một lúc, lúc này phần thưởng từ việc kết thúc thế giới nhỏ của Lâm Mạn Nhu và Chung Thiển Khê đã đến, Giang Hựu Đào tùy ý nhìn qua.
Một đống đồ lớn có thể ăn được, mấy trăm cân hạt dưa đủ vị, dưa tệ tăng lên mấy ngàn.
Hiện tại Giang Hựu Đào phát đạt, đã không phải người lúc trước vì mười mấy dưa tệ phải cùng hệ thống ăn dưa đấu trí đấu dũng.
Giang Hựu Đào vung tay lên, mua cho hệ thống ăn dưa làn da đông bắc mà nó mong ước đã lâu, trong nháy mắt, vải vẽ tranh sơn dầu xanh đỏ phủ kín màn hình, hệ thống ăn dưa vui sướng không thôi.
Giang Hựu Đào lại nhớ đến miêu tả của Tiêu Tử Thần trong sách:
“Tôi thấy hai ngày nay Tiêu Tử Thần không thiếu bị đông lạnh, anh ta phát bệnh sao?”
Hệ thống ăn dưa cũng quên mất chuyện này, nó kiểm tra qua một lát mới nói.
“Không có, anh ta rất tốt.”
Trong lòng Giang Hựu Đào ồ lên một tiếng, bệnh trạng này của Tiêu Tử Thần đều là giả bộ, chính vì để Chung Thiển Khê vì anh ta mà tiêu tiền như rác, đối với cả nhà họ Tiêu này, Giang Hựu Đào cảm thấy Chung Thiển Khê ra tay quá nhẹ, những người này nên bị thiến vật lý mới đúng.
Giang Hựu Đào không nói gì, cô và Cố Niệm Vi đi về phía nhà, lúc đi ngang qua hẻm số một ngõ Hạnh Phúc, cửa một nhà mở rộng, một cô gái diện mạo thanh tú đang xách túi quần áo, vội vàng từ trong nhà chạy ra, đi lướt qua bọn họ.
Cố Niệm Vi nói với Giang Hựu Đào:
“Chồng của cô ấy là một người lái xe đường dài, hai hôm trước ở trên đường xảy ra chút chuyện, nghe nói bị gãy chân, vừa rồi là vợ của anh ta, trong nhà còn có hai đứa nhỏ, một đứa bốn tuổi, một đứa hơn một tuổi, còn chưa biết đi.”
“Vừa rồi cô vợ nhỏ kia đi vội như vậy, lẽ nào là đến bệnh viện thăm chồng mình?”
Cố Niệm Vi vừa nói xong, cô gái kia đã giẫm vào tuyết đọng trên đất, loảng xoảng một tiếng, ngã sấp xuống.
Hai người hoảng sợ, vội vàng đến đỡ người.
Ngay tại lúc Giang Hựu Đào chạm vào cánh tay cô gái, âm thanh nhắc nhở của hệ thống ăn dưa lại vang lên.
“Đinh… giám sát phát hiện đến nữ chính số sáu Tô Giai Ninh: Thập niên 70 làm nũng trong ngực lão đại tàn tật.”
“Đang loading cốt truyện…”
Tô Giai Ninh ngã trên mặt đất vẫn luôn không tỉnh lại, Giang Hựu Đào sợ có di chứng gì, bèn nói.
“Chúng ta đưa cô ấy đến trạm y tế nhé?”
“Vậy để tôi đi tìm thím Trương, mượn nhà thím ấy chiếc xe ba gác.”
Bà Trương đang dọn cơm, nghe thấy Cố Niệm Vi đến, bà ấy vội vàng bảo con trai mang xe ba gác trong nhà đẩy ra ngoài, mình cũng đi theo.
“Ai nha, nhanh tranh thủ đưa người đến trạm y tế, ngã một cái như vậy không nhẹ đâu.”
Nhà bà Trương và nhà chồng Tô Giai Ninh làm hàng xóm nhiều năm, quan hệ hai bên khá tốt.
“Mấy đứa về nhà ăn cơm trước đi, lên lớp cả buổi rồi cũng mệt mỏi, để thím đi theo lên trạm y tế là được.”
Bà Trương cởi tạp dề xuống cầm trong tay, cùng con trai mình rời đi.
Không thân cũng chẳng quen, hai người bọn họ đợi ở đây cũng khá lâu, thậm chí bọn họ còn chưa gặp qua Tô Giai Ninh.
Bọn họ không cần thiết phải đi cùng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận