Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 526 - Đồng hồ



Chương 526 - Đồng hồ



Chương 526: Đồng hồ
Không chỉ Giang Hựu Đào, thậm chí Cố Niệm Vi và Từ Mãn Thu em gái của bọn họ cũng rất xinh đẹp.
Trương Đức Trân lại cảm thán quả nhiên là người xinh đẹp, bạn bè cũng sẽ xinh đẹp.
Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa xem bộ phim điện ảnh tên là “thiếu niên phong hỏa”, phim dài 80 phút, nói về đội du kích cứu được một cô nhi tên Tiểu Tùng bị thương ở trong rừng rậm, đội du kích đưa cậu ta trở về căn cứ tiến hành dưỡng thương.
Sau khi dưỡng thương xong, cậu ta nói với tổ chức về mối thù của mình, bắt đầu làm việc theo sắp xếp của tổ chức.
Ở đoạn giữa có khúc mắc, có lần cậu ta bắn chết một con cừu hoang, kinh động kẻ địch, ảnh hưởng tới bố trí chiến đấu.
Nhân viên chỉ đạo tiến hành giáo dục cậu ta, dưới quan tâm của đảng, cậu ta dần trưởng thành hơn.
Trong một lần phục kích, Tiểu Tùng thấy được quân Nhật giết hại cha mẹ cậu ta, trong lòng cậu ta trầm xuống, lợi dụng làm ngựa hoảng sợ để tách quân địch, dùng bầy cừu để giải tán quân dân đã đặt nền móng cho thắng lợi.
Cuối cùng quân Nhật bị bao vây tiêu diệt, Tiểu Tùng cũng thành chiến sĩ kháng Nhật, đến đại đội lớn nghênh đón thắng lợi lớn hơn.
Phim điện ảnh màu trắng đen, diễn viên cũng không trang điểm tỉ mỉ, thậm chí có một số diễn viên ngay cả tiếng phổ thông đều nói không được chuẩn, nhưng mà bộ phim như vậy khiến người xem không rời mắt được.
Đây là lần đầu tiên Giang Hựu Đào xem phim này, cô nhìn chằm chằm không chớp, Phó Thiệu Hoa nắm lấy tay cô từ lúc nào mà cô cũng không biết.
Phó Thiệu Hoa không giống với cô, anh nhìn chằm chằm màn hình trước mắt, tay nắm lấy tay nhỏ mềm mại của Giang Hựu Đào, suy nghĩ không biết đi vào cõi thần tiên nào.
Mãi đến khi chiếu bài hát cuối phim mới lấy lại tinh thần, trong lòng vẫn kích động.
Anh quay đầu nhìn về phía Giang Hựu Đào, phát hiện Giang Hựu Đào như đang cười chế nhạo anh, Phó Thiệu Hoa bắt đầu có chút khẩn trương.
“Chuyện đó, Đào Nhi, em đói chưa?” Phó Thiệu Hoa hỏi cẩn thận từng li từng tí.
“Không đói bụng.” Vừa mới ăn no không lâu, sao có thể đói nhanh như thế, cũng không phải là heo.
Phó Thiệu Hoa cũng không tìm từ nói tiếp nữa, anh điềm nhiên như không có chuyện gì kéo Giang Hựu Đào dậy:
“Phim đã kết thúc, chúng ta đi thôi?”
Giang Hựu Đào cũng không giãy giụa, để mặc anh kéo mình rời đi.
Túi hạt dưa mà Trương Đức Trân đưa cho chỉ ăn một ít, còn lại được Phó Thiệu Hoa cất vào trong túi.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Trương Đức Trân đã không có ở đây, Giang Hựu Đào đi theo Phó Thiệu Hoa rời đi.
Hai người không lấy xe, Phó Thiệu Hoa kéo Giang Hựu Đào đi tới cửa hàng quốc doanh.
Cửa hàng quốc doanh có tổng cộng hai tầng, tầng một bán vật dụng hàng ngày, bọn họ đi thẳng tới tầng hai, tầng hai bán mấy thứ như vải đồ điện quần áo…
Hai người đi một lát là dừng, khi đi dạo tới quầy hàng bên ngoài, Phó Thiệu Hoa bị một thứ hấp dẫn ánh mắt:
“Đồng chí, đồng hồ đeo tay bán thế nào?”
Người bán hàng của quầy đồng hồ liếc mắt nhìn trên người Giang Hựu Đào và Phó Thiệu Hoa một cái, mới đi tới nói:
“180, nhãn hiệu hoa mai.”
Chiếc đồng hồ này có mặt số màu xanh thạch anh, bên ngoài khảm mấy viên kim cương nhỏ màu trắng.
Đây không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là đồng hồ đeo tay này là một đôi một lớn một nhỏ!
Chỉ riêng chuyện này, đã đủ đánh trúng trái tim của Giang Hựu Đào!
Đồng hồ đeo tay này kiểu nữ tinh xảo, kiểu nam xa hoa.
Phó Thiệu Hoa có phiếu đồng hồ đeo tay, anh lập tức đưa phiếu ra, cũng lấy tiền ra trả.
Giang Hựu Đào nhìn anh mua, không khuyên nhủ.
Lúc trước chị gái của cô ở cô nhi viện cũng từng nói, một người đàn ông muốn tiêu tiền cho em, còn nằm trong phạm vi em có thể chấp nhận, em ngàn vạn lần đừng từ chối.
Số lần từ chối nhiều, sau này anh ta sẽ không tốn thêm tiền cho em, dần dần anh ta sẽ cảm thấy em không xứng tiêu tiền của anh ta.
Hai chiếc đồng hồ này giá không rẻ, Phó Thiệu Hoa tiêu tiền không đau lòng chút nào, anh cầm lấy đồng hồ đeo lên cổ tay của Giang Hựu Đào.
Cổ tay của cô trắng nõn tinh xảo, mặt đồng hồ ngọc thạch anh xanh khiến tay cô càng thêm trắng nõn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận