Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 191 - Công dụng



Chương 191 - Công dụng



Chương 191: Công dụng
Thuốc viên vào trong miệng lập tức tan ra, còn mang theo mùi quả đào, loại cảm giác giống như có dòng nước ấm xẹt qua cơ thể mà trong mấy tiểu thuyết tu tiên hay viết kia, Giang Hựu Đào không cảm giác được, ngay cả cảm giác cả người đau đớn bủn rủn, Giang Hựu Đào cũng không có.
Giang Hựu Đào cảm thấy không hợp lý, liên tưởng đến viên thuốc này hạ giá quá thấp bán ra: “Hệ thống, có phải là hàng nhái không?”
Hệ thống ăn dưa: “Không phải!”
“Vậy vì sao một chút cảm giác tôi cũng không có?”
Hệ thống ăn dưa: “Mời ký chủ nâng chiếc rương hành lý trên giường đất của mình lên.”
Giang Hựu Đào nghe lời nâng rương lên, kết quả cô vừa để tay lên, đã phát hiện rương dịch vị trí, mắt Giang Hựu Đào lập tức sáng ngời.
Cô nhanh chóng đi xuống giường, đi đến chỗ bàn làm việc kê gần cửa sổ, hai tay nhẹ nhàng nhấc lên, chiếc bàn lập tức được nâng lên.
Giang Hựu Đào vui vẻ không thôi.
Có sức lực to lớn này không khác gì bàn tay vàng, rốt cuộc an toàn của cô ở niên đại này cũng được bảo đảm, loại bình xịt hơi cay tự chế kia, buổi tối có thể dùng bột ớt ở đó làm bánh nướng áp chảo ăn.
Ngủ trưa xong, buổi chiều mọi người lại đến ban quản lý đại đội lột vỏ ma côn, Hạ Hà Vũ tính thời gian Tô Chính Đường ra cửa cùng đi.
Trên mặt cô ta mang theo nụ cười, khiêu khích với Triệu Vĩnh Lan đi đầu trong đám thanh niên trí thức.
Triệu Vĩnh Lan cạn lời.
Chờ cô ta đi xa, bọn họ sẽ nhỏ giọng thảo luận: “Nhìn thấy chưa, buổi trưa còn lời lẽ chính đáng từ chối người ta, đến buổi chiều người ta đã có thể nghênh ngang vào nhà.”
Lý Vân Anh và Trương Tuệ Tuệ không biết chuyện buổi trưa, lập tức truy hỏi, sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, Lý Vân Anh nói: “Đàn ông ấy à, chậc.”
Vương Thiện Hỉ, Triệu Vinh Quang, Lưu Anh Tuấn, mấy người đàn ông này cảm thấy mình đã bị trào phúng, nhưng bọn họ không dám nói gì.
Từ lần trước lúc đi đến Trương gia thôn, Chu Chấn Viễn không đi theo, bây giờ làm việc tập thể, mọi người đã không thích dẫn Chu Chấn Viễn đi cùng.
Hiện tại Chu Chấn Viễn độc lai độc vãng, có vẻ như càng lúc càng đi lại gần với nhóm du thủ du thực trong thôn.
Vừa đến ban quản lý đại đội, bọn họ đã nhìn thấy Chu Chấn Viễn và đám người du thủ du thực trong thôn đứng nói chuyện trong sân, con trai Lưu Nhị Hoa từng đánh một trận với Giang Hựu Đào cũng ở trong đó.
Nhìn nhóm thanh niên trí thức đến, bọn họ dừng nói chuyện, nhìn theo đám người Giang Hựu Đào đi vào phòng họp.
Chờ bọn họ đi vào, con trai của Lưu Nhị Hoa là Tôn Cẩu Đản dùng cánh tay huých khuỷu tay Chu Chấn Viễn: “Người anh em, anh đúng là diễm phúc không cạn, dáng dấp nữ thanh niên trí thức của thôn chúng ta là xinh đẹp nhất.”
Tôn Cẩu Đản tên khai sinh là Tôn Nhị Bảo, Cẩu Đản là tiện danh mà Lưu Nhị Hoa lấy, nghe nói là để cho dễ nuôi.
Anh ta cao chưa đến 1m7. Dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, mặt rỗ, mắt nhỏ đến mức gần như không nhìn thấy tròng mắt.
Trong khoảng thời gian này Chu Chấn Viễn ở điểm thanh niên trí thức cực kỳ bị xa lánh, nghe thấy Tôn Cẩu Đản nói vậy, anh ta chỉ ừ một tiếng.
Diễm phúc không cạn cái rắm, con mẹ nó, nữ thanh niên trí thức ở điểm bọn họ đều là cọp cái, dịu dàng nhã nhặn mà phụ nữ nên có, bọn họ một chút cũng không có.
Ánh mắt Tôn Cẩu Đản đảo qua trên người Chu Chấn Viễn một lượt, nói: “Chấn Viễn à, tối hôm nay đến nhà tôi đi, tôi giới thiệu mấy người anh em ở công xã cho anh làm quen, trong đó có một thiếu gia con nhà lãnh đạo công xã đấy, họ Thẩm, anh biết chứ? Ở công xã chúng ta, cha anh ta nói một không ai dám nói hai, chỉ cần dỗ anh ta cho tốt, chuyện anh lên làm ở đơn vị công xã còn không phải chỉ là một câu của anh ta?”
Vì sao Chu Chấn Viễn muốn lăn lộn một chỗ với Tôn Cẩu Đản, còn không phải ngẫu nhiên nhìn thấy anh ta và con trai chủ nhiệm công xã chơi chung với nhau à?



Bạn cần đăng nhập để bình luận