Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 491 - Phản bác



Chương 491 - Phản bác



Chương 491: Phản bác
Bàn tay của Giang Hằng thoạt nhìn sử dụng lực, nhưng khi giơ cao lên nhẹ nhàng đánh xuống, mười phần sức lực đánh lên mông Giang Mẫn, có lẽ chưa tới hai phần sức lực.
Nhìn hai anh em Giang gia phối hợp ăn ý như vậy, rõ ràng là bọn họ làm chuyện này không phải lần một lần hai.
Giang Hằng đánh hai cái, thấy trên mặt Chu Ngọc Dĩnh không có thả lỏng, lại đánh mấy cái, Giang Mẫn ngửa đầu gào khan, nước mắt rơi lã chã.
Nhà cô Trịnh có hai đứa con trai, hai đứa con trai của cô ấy cũng bướng bỉnh, khi cô ấy muốn dạy dỗ con trai, chồng cô ấy cũng làm như vậy.
Cô Trịnh nhỏ giọng nói với Giang Hựu Đào bên cạnh:
“Giang Hằng này, tâm nhãn nhiều thật.”
Có 5, 6 giáo viên đi theo Chu Ngọc Dĩnh đến, mọi người làm giáo viên lâu năm, nhìn thấu cách làm này của Giang Hằng.
Dù sao các học sinh gây họa ở trường bị mời phụ huynh, đa số những phụ huynh đó cũng làm như vậy.
Giang Hựu Đào thấy con sâu khống chế trên người Chu Ngọc Dĩnh có dấu hiệu buông lỏng, vội vàng mở miệng:
“Vị đồng chí này, không phải là anh nên hỏi em gái của anh trước, đã làm mất ngọc bội của cô Chu chỗ nào sao?”
Sau khi Giang Hựu Đào nói xong, lập tức hỏi Hệ Thống Ăn Dưa ở bên trong nhận thức: [Có phương pháp gì khiến cổ trùng trên người Chu Ngọc Dĩnh và Giang Hằng mất đi không?]
Hệ Thống Ăn Dưa: [Hệ thống cá muối trên người Giang Mẫn hơi kỳ lạ, không giống hệ thống chính quy, hàng hóa phía trên đều không cho phép bán ở trong vạn giới, hiện tại đầu não đang điều tra lai lịch.]
Giới hệ thống có quy định của giới hệ thống, giống như hệ thống giao dịch second-hand và hệ thống mua bán vật tư đều phải trải qua giám sát nghiêm khắc của đầu não.
Loại sâu được Giang Mẫn mua có tên rất đặc biệt, tên là đồng mệnh cổ và tá mệnh cổ.
Ở trong thế giới nhỏ của Chu Ngọc Dĩnh, cô ấy vốn nên sống đại phú đại quý, sống lâu trăm tuổi.
Giang Hằng thì khác, vận mệnh của anh ta nhấp nhô, ngoại trừ hiện giờ biết cha mẹ đều mất, dẫn theo em trai em gái ra, 2 năm kế tiếp sẽ vì sai sót trong công việc mà bị đuổi việc, về sau không gượng dậy nổi, trở thành tên nát rượu có tiếng trong huyện.
Sau này thật sự không lấy được vợ anh ta tới cửa nhà người ta, làm cha dượng, bởi vì không làm việc đàng hoàng liên tục bị đuổi ra cửa.
Đến cuối cùng uống say nằm bên ngoài, chết cóng trong mùa đông giá rét.
Sau khi Chu Ngọc Dĩnh bị tá mệnh, vận mệnh của hai người cùng chung, mệnh tốt của Chu Ngọc Dĩnh tách ra mệnh xấu của Giang Hằng, sau đó Giang Hằng vẫn bùn nhão không thể trát tường, Chu Ngọc Dĩnh sống sờ sờ bị kéo chết.
Đây là hàng hóa hệ thống vạn giới không cho phép mua bán, hệ thống cá muối từ đâu chui ra, đầu não đang truy tìm nguồn gốc, lâu như vậy vẫn chưa tra ra có khả năng liên quan tới chuyện khác, còn có khả năng là một trong những hệ thống lợi hại nhất dưới đầu não.
Nhưng những chuyện này Hệ Thống Ăn Dưa không dám nói với Giang Hựu Đào, đã lâu rồi nó không bị kéo vào phòng tối, nó sợ nói ra bị ký chủ ném vào trong phòng tối.
Giang Hựu Đào mắng một tiếng hệ thống đúng là phế vật: [Không có biện pháp khác sao?]
[Đã giảm ảnh hưởng của tá mệnh cổ xuống thấp nhất, cho dù làm trái, người chịu tử trùng khống chế cũng không chịu phản phệ quá lớn.]
Giang Hựu Đào nghe thấy thế thì yên tâm hơn.
Ánh mắt Giang Hằng âm trầm nhìn Giang Hựu Đào, đang định nói chuyện, một bà cụ mở cửa nhà bên cạnh Chu gia đi ra, có lẽ bà ta ở trong nhà đã nghe được rất lâu, mở miệng chính là:
“Ngọc Dĩnh à, cháu xem Giang Hằng đánh cũng đã đánh, Tiểu Mẫn cũng đã biết sai, cháu tạm tha cho con bé một lần đi. Đúng là đứa bé đáng thương, không cha không mẹ, cũng không có người dạy dỗ. Con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, cháu là người lớn, dạy bảo nhiều chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Nháo ầm ĩ như vậy, đầy đường đều nghe được, không tốt lắm đâu.”
Chu Ngọc Dĩnh bị hạ tá mệnh cổ, chống lại Giang Hằng thì game over, nhưng chống lại bà cụ này thì đã không còn như trước.
“Cha mẹ nó không còn không phải do tôi giết, nó đáng thương đâu liên quan tới tôi? Nếu bà thương nó như vậy, hay là bà mang ba anh em bọn họ về nhà nuôi đi.”
“Lần trước chính là bà nói với mọi người nhà tôi chỉ có mình tôi, bảo tôi đón ba bọn họ trở về. Bây giờ thì hay rồi, đón về mấy tên trộm. Bà Vương, bà xem tôi chịu tổn thất như vậy, có phải bà nên bồi thường chút gì đó hay không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận