Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 99 - Đâm chọc



Chương 99 - Đâm chọc



Chương 99: Đâm chọc
Lý Vân Anh và Trương Tuệ Tuệ gật đầu, đối với lời nói của Cố Niệm Vi, bọn họ không hoài nghi gì.
Cố Niệm Vi vẫn luôn thích trẻ con, ở trong mắt đám trẻ con, Cố Niệm Vi chính là thanh niên trí thức tốt nhất.
Chẳng qua anh em nhà họ Lâm được cô ấy thiên vị nhiều hơn mà thôi.
Vốn dĩ sự việc đến đây xem như dừng lại, nhưng cố tình ở trong điểm thanh niên trí thức này lại có Triệu Vĩnh Lan luôn thích chọc cứt.
“Tôi thấy hình như không phải như vậy đâu nhỉ? Tôi nghe người ta nói thím Vệ Hồng coi cô như cháu dâu tương lai của bà ta. Tôi còn nghe nói đứa cháu trai kia của thím Vệ Hồng cực kỳ ưu tú, là một người quân đấy.
Nếu như cô gả cho anh ta, cuộc sống sau này không cần sầu lo, phúc lợi của quân nhân cực kỳ tốt. Vi Vi, cô lén nói cho chúng tôi biết, có phải cô định trước tiên lấy lòng con anh ta không?”
Lúc Triệu Vĩnh Lan nói đến câu sau cùng, trên mặt còn treo nụ cười đáng khinh.
“Cô đừng xấu hổ, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, cô vì bản thân mà cân nhắc có gì là không tốt. Nếu để cho tôi nói ấy à, Vi Vi, chuyện này cô làm không tốt lắm. Con riêng thì có gì hay mà phải lấy lòng, không để ý đến bọn chúng là được, chờ cô gả qua đó, nắm chặt người đàn ông kia trong tay, chẳng phải chuyện trong nhà do cô quyết định?”
Trong đại viện nhà Triệu Vĩnh Lan bọn họ có người tái hôn, người phụ nữ kia rất lợi hại, nắm người đàn ông trong tay, đối với con vợ trước chẳng những không ôn hòa, không đói chết, không bị lạnh chết đã là may lắm rồi.
Chờ đến khi mình có con, mấy đứa con vợ trước hoàn toàn biến thành hoa cúc hôm qua, đồ tốt đều cho con mình, người cha kia cũng thế, chỉ cần không quá đáng, anh ta đều không tỏ vẻ gì.
Thậm chí Triệu Vĩnh Lan còn cảm thấy Cố Niệm Vi đi lấy lòng mấy đứa nhóc chính là đồ ngu, một chút tâm kế hay thủ đoạn cũng không có.
Lấy lòng đám nhóc đó có tác dụng gì chứ, cô ấy gả qua đâu phải sống với ba đứa nhỏ kia.
Lúc này cô ấy nên ở chung cho tốt với thím Vệ Hồng, để bà ta nói thêm mấy lời hay trước mặt cháu trai mình, chẳng phải còn tốt hơn mấy chuyện khác à?
Sắc mặt mấy người trong này, bao gồm cả Cố Niệm Vi đều không được tốt cho lắm, Trương Tuệ Tuệ vội kéo ống tay áo Triệu Vĩnh Lan.
Triệu Vĩnh Lan ngại cô ta phiền phức, hất tay cô ta ra, cái miệng khiến người ta chán ghét không ngừng đóng mở, nói ra mấy lời càng lúc càng không xuôi tai, Trương Tuệ Tuệ nhìn thoáng qua sắc mặt Cố Niệm Vi càng ngày càng khó coi, bèn mặc kệ Triệu Vĩnh Lan.
Dù sao Triệu Vĩnh Lan cũng không nghe cô ta.
Cố Niệm Vi nheo mắt lại: “Triệu Vĩnh Lan, lời này của cô là có ý gì, cô nói ai muốn làm mẹ kế?”
Triệu Vĩnh Lan vươn tay che miệng: “Vi Vi, con người của cô thật đúng là không phúc hậu, chuyện này đã truyền khắp trong thôn, cô còn giữ bí mật với tôi. Tôi còn nghe nói bây giờ thím Vệ Hồng đã giúp Lâm Kiến Trung đặt đồ dùng kết hôn rồi, nếu như cô không gật đầu đồng ý, sao người ta lại đi đặt mua đồ?”
“Bớt thả rắm chó lại, tôi đồng ý đi làm mẹ kế cho người ta khi nào, cô nói rõ cho tôi, rốt cuộc lời này là do ai truyền, tôi phải hỏi cho rõ, tôi còn không biết chuyện này, sao bọn họ biết được.” Cố Niệm Vi biết ở thời đại này thanh danh đối với một người con gái có bao nhiêu quan trọng, cô ấy vẫn luôn chú ý đến điểm này.
Nhưng cô ấy ngàn vạn lần không nghĩ đến lại có ngày thế mà bản thân bị đồn thái quá như vậy.
Những lời này Triệu Vĩnh Lan nghe được từ đám phụ nữ trong thôn, hiện tại cô ta còn chưa nhận hết được người ta, biết dẫn Cố Niệm Vi đi đâu tìm người giằng co?
“Người trong thôn đều nói thế, cô bảo tôi làm sao, hơn nữa thương dăng bất đinh vô phùng đích đản, một bàn tay không thể vỗ vang, nếu không sao người ta không nói người khác, cố tình lại nhắc đến cô?”
Triệu Vĩnh Lan nói xong, Cố Niệm Vi vung tay tát lên mặt cô ta một cái.
“Một bàn tay không thể vỗ vang? Triệu Vĩnh Lan, cô nói cho tôi, bàn tay này có vang không?”
(Thương dăng bất đinh vô phùng đích đản (Ruồi bọ không định vô phùng trứng): bất cứ sự việc gì chung quy đều có thể nhìn ra chỗ sơ hở, không thể che giấu được)



Bạn cần đăng nhập để bình luận