Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 492 - Của người phúc ta



Chương 492 - Của người phúc ta



Chương 492: Của người phúc ta
Sau khi cha mẹ Chu Ngọc Dĩnh không còn chỉ có mình cô ấy ở trong căn nhà to như vậy, bản thân cũng không phải người ngồi không, cãi nhau với người ta từ trước tới nay chưa bao giờ chịu thua.
Khi Giang Hằng nghe thấy Chu Ngọc Dĩnh nói đón về mấy tên trộm, sắc mặt âm u:
“Chu Ngọc Dĩnh, em đang nói linh tinh gì thế? Tiểu Mẫn anh đánh cũng đã đánh, cũng xin lỗi em, em còn muốn thế nào nữa? Em làm chị dâu, còn muốn so đo với em chồng đến khi nào?”
Chu Ngọc Dĩnh nhíu mày nói: “Con mẹ nó ai là chị dâu của cô ta? Tôi chính là muốn so đo đấy, đồ của tôi bị nó trộm dựa vào cái gì không thể so đo! Anh không phục sao? Vậy không bằng anh báo công an đi!”
Lời nói của Chu Ngọc Dĩnh, khiến các giáo viên cười to.
Giang Hựu Đào càng lớn tiếng nói với cô Trịnh:
“Nói ra đúng là xấu hổ, tôi là giáo viên dạy ngữ văn lúc trước không rõ vì sao gọi là của người phúc ta, nhìn thấy đồng chí Giang này tôi xem như hiểu rõ.”
Cô Trịnh bật cười nói:
“Không phải như vậy sao, ngày hôm nay tôi cũng mới thấy được. Một không có người làm mối hai không có sính lễ, bởi vì trong nhà có khó khăn được sắp xếp vào ở nhà người ta, người trong nhà phạm sai lầm, lại mở miệng nói là người yêu với người ta.”
“Sao thế? Thu nhận các người còn phải thu nhận ra kẻ thù sao?”
Đám Chu Ngọc Dĩnh không tiến vào trong sân, lúc này đầu đường ngõ hẻm đều nghe được động tĩnh tới xem náo nhiệt.
Có một số người tốt bụng nghe lời cô Trịnh nói, lập tức nói:
“Giang Hằng à, cậu nói chuyện có lương tâm chút đi, từ trước tới nay Ngọc Dĩnh chưa từng nói với bên ngoài hai người đang hẹn hò! Hiện giờ cậu lại mở miệng vu oan người ta, đây không phải là chuyện đàn ông đứng đắn nên làm!”
Giang Hằng chán nản.
Anh ta hẹn hò với Chu Ngọc Dĩnh xong, vì tiện đo nắn Chu Ngọc Dĩnh, cũng vì khiến Chu Ngọc Dĩnh xem trọng mình liếc mắt một cái, anh ta nói anh ta muốn xây nhà xong mới công khai chuyện hai bọn họ yêu nhau.
Chỉ có như vậy mới không bị người ta đồn đại linh tinh.
Nếu không mọi người đều nói anh ta là vì nhà ở mới ở bên Chu Ngọc Dĩnh, chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của hai bọn họ.
Lúc đó Chu Ngọc Dĩnh mới bị hạ táng cổ, là lúc có độ hảo cảm cao nhất đối với Giang Hằng, lúc đó cô ấy vô cùng sùng bái chí khí của Giang Hằng.
Hiện giờ hồi tưởng lại lúc trước, Chu Ngọc Dĩnh chỉ muốn đâm mù hai mắt mình.
Giang Hằng muốn tìm người đáp trả lại, nhưng mà người quá nhiều, giọng nói quá nhiều, anh ta muốn tìm người cũng không tìm thấy.
Bà Vương từng nói chuyện giúp hai anh em bọn họ cũng bị người ta mắng lại.
Người nói chuyện là người có thù oán với bà Vương:
“Bà Vương bà đúng là xấu xa, người nào chẳng biết sau khi cha mẹ Ngọc Dĩnh mất đi bà vẫn luôn muốn chiếm nhà ở của người ta? Lần trước nhà Giang Hằng xảy ra chuyện, quản lý đường phố bảo mọi người quyên tiền xây nhà cho cậu ta, chúng tôi đều móc tiền ra. Nhưng mà bà không quyên, còn đề nghị ba anh em Giang Hằng vào Chu gia ở.”
“Nói ra con trai làm chủ nhiệm quản lý đường phố đúng là xấu xa. Bà nói không quyên góp, cậu ta thật sự không cho quyên góp, còn sắp xếp ba anh em Giang Hằng tiến vào Chu gia.”
“Đúng là không biết xấu hổ.”
Bà Vương nghe xong mọi người mồm năm miệng mười chỉ trích, phi một tiếng:
“Thối lắm! Lúc trước khi bỏ tiền ra người nào cũng khó chịu như cha chết, tôi đề nghị để ba anh em bọn họ vào Chu gia ở các người phản đối không?”
“Các người không phản đối mà, đến cuối cùng giơ tay biểu quyết, các người cũng đồng ý. Hiện giờ còn chỉ trích cái rắm? Bảo con trai tôi xấu ư, nó dựa theo ý của dân làm ra quyết định mà xấu à!” Con trai bà Vương là chủ nhiệm quản lý đường phố, mỗi ngày ở nhà bà ta ghi nhớ các quyết định và danh ngôn của các nhà lãnh đạo, còn thuộc lòng các nguyên tắc.
“Các người không phục tùng ý kiến của dân chủ, có phải muốn làm phản hay không?” Sau khi bà Vương nói xong những lời này thì thấy hàng xóm xung quanh không dám nói một câu, thì lộ ra biểu cảm vô cùng đắc ý.



Bạn cần đăng nhập để bình luận