Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 166 - Việc làm ăn



Chương 166 - Việc làm ăn



Chương 166: Việc làm ăn
Đến huyện thành, Giang Hựu Đào mở ra bản đồ của hệ thống, tìm một con hẻm không người mang tất cả đồ mua từ hệ thống ra.
Bưu cục ở huyện thành lớn hơn công xã rất nhiều, nhân viên trong đó cũng nhiều hơn, Giang Hựu Đào tìm nhân viên công tác muốn gửi thư, sau khi điền họ tên địa chỉ người nhận, nhân viên công tác bỏ đồ mà cô muốn gửi vào trong túi cân lên rồi tính tiền.
Mấy thứ này nặng gần hai mươi cân, nhưng phí gửi rất rẻ, cô chỉ tốn hai, ba tệ.
Từ bưu cục đi ra, Giang Hựu Đào thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy những tình cảm nặng trĩu trong lòng mình rốt cuộc cũng được giảm bớt.
Đến chỗ trạm lương, cô đưa phiếu gạo mà Ứng Thái Hà cho mình lúc xuống nông thôn đổi hết, chờ đến chỗ không người lại lấy bột mì và gạo hệ thống khen thưởng trộn lẫn với đồ hôm nay.
Sau khi đặt vào không gian, ánh mắt Giang Hựu Đào dừng trên đống hạt dưa chiếm cứ một ngăn trong balo.
Từ lúc làm nhiệm vụ đến nay, ngoại trừ hạt dưa nguyên vị, cô đã tích góp hạt dưa vị bơ, vị muối tiêu… cộng dồn cũng được 10 cân, cho dù hiện tại bọn họ ăn mất đi một phần, số lượng còn lại vẫn rất khả quan.
Hơn nữa dựa theo lệ thường của hệ thống ăn dưa, Giang Hựu Đào dám khẳng định sau này sẽ có ngày cô ăn không hết hạt dưa.
“Đi thôi, hôm nay chúng ta phải nhanh lên, chị tôi nói hôm nay rạp chiếu phim sẽ chiếu lấp lánh hồng tinh, lần trước chúng ta không xem được, lần này nhất định phải đi xem, nếu không lúc đám người Trương Hiểu Nhiễm kia thảo luận về bộ phim này, chúng ta lại không biết đang nói gì.”
Một đám trẻ con trên dưới 10 tuổi đi qua bên người Giang Hựu Đào.
“Biết rồi biết rồi, tôi đã xin tiền bà nội tôi, lát nữa chúng ta dùng tiền mua phiếu vào, hôm nay nhất định phải xem được, nếu không sẽ bị nói là lạc hậu.”
Đám trẻ con vừa nghe nói bị lạc hậu vội vàng chạy đi, đôi mắt Giang Hựu Đào soạt một tiếng sáng lên.
Rạp chiếu phim à, từ xưa đến nay chính là nơi chào hàng đồ ăn vặt tốt nhất.
Nếu như cô lấy hạt dưa đi bán, nhất định việc làm ăn sẽ rất tốt.
Nói làm là làm, Giang Hựu Đào tìm kiếm trong hệ thống mua một chiếc túi xách màu xanh lục cùng hai cốc trà thủy tinh, lại mua một bộ đồ trang điểm cho bản thân đen hơn, vừa bỏ hạt dưa vào túi vừa nếm thử một hạt, ừm là vị bơ.
Cô đi về phía nhà hàng quốc doanh lần trước đi chung với Cố Niệm Vi, rạp chiếu phim cũng ở hướng đó.
Cho dù là thời đại nào, rạp chiếu phim chính là nơi hấp dẫn người trẻ tuổi, Giang Hựu Đào còn chưa đến gần đã thấy rất nhiều người trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề ra vào rạp chiếu phim.
Giang Hựu Đào tìm một nơi mà mọi người ra vào nhất định phải đi qua nhưng lại không quá hấp dẫn người khác chú ý để đứng.
Mắt thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi định đi về phía rạp chiếu phim, Giang Hựu Đào cẩn thận quan sát một lượt, cách ăn mặc của hai người đều không tốt, lúc nói chuyện bên nhà gái chiếm cứ vị trí nắm giữ, cô đi lên, nhỏ giọng hỏi: “Chị, anh, hai người mưa hạt dưa không?”
Ở niên đại này không thể gọi khách hàng là soái ca mỹ nữ gì đó, cho dù thấy ai trước cứ gọi là anh, chị, nhất định không vấn đề gì.
Đôi nam nữ trẻ tuổi này gần như mỗi tuần đều đến rạp chiếu phim một lần, nhưng chưa từng ai ngăn bọn họ lại chào hàng, cô gái trẻ tuổi lập tức cảm thấy hứng thú.
“Hạt dưa gì?”
Giang Hựu Đào từ trong túi lấy ra một nắm hạt dưa nhỏ nhét vào trong tay cô gái: “Ngọt, là nhà tôi tự rang, không nhiều lắm, chị nếm thử đi.”
Cô gái trẻ này từng ăn qua nhiều loại hạt dưa, còn chưa từng ăn qua vị ngọt, cô ấy càng thêm hứng thú, bỏ hạt dưa vào trong miệng cắn, một vị ngọt ngập tràn trong khoang miệng, ánh mắt cô gái sáng lên, sau khi nhai hạt dưa, vị ngọt và mùi thơm không biết đến đã đến trong miệng, cực kỳ ngon.
Cô gái trẻ chưa từng được ăn hạt dưa ngon như vậy.
“Hạt dưa này cô bán thế nào?”
“Ba phân tiền một cốc, năm phân tiền hai cốc.
Giang Hựu Đào lắc cốc thủy tinh trong tay.



Bạn cần đăng nhập để bình luận