Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 131 - Bí mật động trời 2



Chương 131 - Bí mật động trời 2



Chương 131: Bí mật động trời 2
Lá gan của Chu Nguyệt Mai kia thật đúng là lớn, nhiều tiền thế này, bà ta đúng là dám nhận.
Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đối với con người của Triệu Vĩnh Lan cũng xem như hiểu biết thêm một tầng.
“Cô ta là con ngốc sao? Nhiều tiền như vậy cũng dám cho vay?”
Một người công nhân niên đại này tiền lương cũng chỉ 18 tệ rưỡi, hai trăm tệ chính là tiền lương cả năm của một công nhân.
Cố Niệm Vi gãi đầu: “Xong rồi, số tiền này nhất định không dễ lấy về.”
Nhiều tiền như vậy đến tay, chỉ cần không ngốc đều sẽ nhanh chóng giấu đi.
Lý Vân Anh và Vương Thiện Hỉ liếc nhau, sắc mặt hai người rất ngưng trọng.
Lưu Anh Tuấn đi lên vài bước đến bên cạnh Trương Tuệ Tuệ, dùng giọng rất nhỏ nói với cô ta: “Sau này Triệu Vĩnh Lan hỏi vay tiền cô thì đừng cho cô ta mượn, một xu cũng đừng cho vay.”
Vốn dĩ Trương Tuệ Tuệ không định cho vay: “Tôi biết rồi.”
Lưu Anh Tuấn ừ một tiếng, không nói nữa, một đám người đến nhà bí thư chi bộ.
Quả nhiên Triệu Vĩnh Lan và Chu Nguyệt Mai đánh nhau rồi, cô ta không phải là đối thủ của Chu Nguyệt Mai, bị Chu Nguyệt Mai đè lên người, ấn xuống đất đánh, vừa kéo tóc vừa véo.
Triệu Vĩnh Lan kêu thảm, đau đến mắt đỏ bừng, nhưng không khóc lóc một tiếng, tóm được cơ hội lập tức hoàn trả, Chu Nguyệt Mai cũng bị cô ta đánh, người vây xem muốn đi lên khuyên can lại bị con dâu Tôn Tiểu Quyên ngăn lại.
Mấy người Giang Hựu Đào nhìn thấy Triệu Vĩnh Lan bị tát đến miệng sưng lên, lệ khí dâng trào.
Lý Vân Anh tách đám người vọt lên, con gái của Tôn Tiểu Quyên là Tô Quế Hương xông ra cản cô ấy, bị cô ấy tát một cái sang một bên.
Tô Quế Hương hét lên một tiếng, thấy con gái bị đánh, Tôn Tiểu Quyên không vui.
"Con tiểu tiện nhân này, chúng mày dám đánh con gái tao!” Nói xong lập tức xông đến, hai người Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đuổi đến chiến trường, hai bên hỗn chiến.
Cố Niệm Vi và Lý Vân Anh đều có công phu trên người, Tôn Tiểu Quyên và Tô Quế Hương cùng đám chị em của bọn họ không phải là đối thủ của hai người kia.
Giang Hựu Đào nhìn trái nhìn phải, chạy đến phía sau Chu Nguyệt Mai đang đè lên người Triệu Vĩnh Lan, nắm lấy búi tóc phía sau của bà ta kéo, Chu Nguyệt Mai lập tức kêu lên đau đớn, tay cũng không chịu khống chế, buông tóc Triệu Vĩnh Lan ra.
Triệu Vĩnh Lan được tự do, nhìn Giang Hựu Đào, hai mắt trào ra ánh lệ, dùng sức một cái hất Chu Nguyệt Mai, thuận thế đè lên trên người Chu Nguyệt Mai, tay năm tay mười tát.
“Con mẹ nó, là bà nợ tiền tôi, không phải tôi nợ bà, mẹ kiếp, sao bà lại ngang ngược như vậy chứ hả? bởi vì tôi nói muốn đi lên công xã tố cáo, cho nên bà đánh tôi hả?”
“Tôi nói cho mụ già bà biết, chuyện hôm nay tôi không để yên đâu, tôi nhất định sẽ tố cáo, nếu công xã mặc kệ tôi sẽ lên huyện thành, huyện thành mặc kệ tôi sẽ lên thành phố, tỉnh lỵ, nếu tỉnh lỵ vẫn mặc kệ tôi sẽ lên thủ đô, tôi không tin trên thế gian này không có nơi nào chịu nói lý.”
Triệu Vĩnh Lan càng nói càng tủi thân, nhiều năm như vậy, từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bị người ngoài đánh.
Đến thôn này còn chưa nổi hai tháng, cô ta đã bị đánh hai lần, lần đầu là do cô ta đuối lý, là miệng cô ta tiên, Cố Niệm Vi đánh cô ta, cô ta nhận.
Nhưng lần này thì sao, cô ta làm sai gì chứ?
Kết nhóm ăn cơm với nhà Chu Nguyệt Mai, Chu Nguyệt Mai không phần đồ ăn cho cô ta, còn nói muốn tách ra.
Tách thì tách, Triệu Vĩnh Lan không dây dưa, dù sao đồ ăn ở nhà họ Tô, cô ta cũng không được ăn ngon, ngoại trừ mấy ngày đầu lừa gạt cô ta, so với đồ ăn ở điểm thanh niên trí thức còn không bằng.
Nhưng tách ra, bà ta lại không trả lương thực cho cô ta, cũng không trả lại tiền, cô ta khó chịu nói muốn đi cáo trạng lại lập tức đánh cô ta, sao nào, Liễu Thụ Câu này do nhà họ Tô định đoạt? Công xã cũng do nhà họ Tô định đoạt? Triệu Vĩnh Lan không tin.



Bạn cần đăng nhập để bình luận