Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 373 - Từ hôn



Chương 373 - Từ hôn



Chương 373: Từ hôn
Ánh mắt Kiều Tiểu Linh nhìn qua chồng và con trai, sau đó đi đến, bà ấy không cảm thấy đứa nhỏ có gì nguy hiểm, hơn nữa có hai cha con bọn họ ở đó, bà ấy cũng không sợ có nguy hiểm gì.
“Đứa nhỏ, sao cháu lại ở đây một mình vậy, cha mẹ cháu đâu? Cháu có gì muốn giúp sao?”
Giang Hựu Đào lắc đầu, liếc mắt mộ cái nhìn cha con nhà họ Ngưu vẫn luôn nhìn chằm chằm bọn họ, nói.
“Cháu có việc muốn nói với mọi người, nếu như nhà thím không muốn kết hôn với Đường Uyển, muốn đi tìm chị ta từ hôn, cứ nói con trai thím bị thương, không thể sinh được.”
“Chị ta nghe đến đây sẽ tự mình lui hôn.”
Lúc Kiều Tiểu Linh nghe Giang Hựu Đào nhắc đến Đường Uyển, gương mặt khiếp sợ, há to miệng.
Giang Hựu Đào không chờ bà ấy mở miệng đã nói: “Đường Uyển cực kỳ cực kỳ thích sinh con.”
Giang Hựu Đào nói xong lập tức chạy đi.
Ngưu Tuấn Chính đi đến bên người Kiều Tiểu Linh, hỏi:
“Mẹ à, đứa nhỏ kia nói gì vậy?”
Kiều Tiểu Linh lập lại từng chữ Giang Hựu Đào nói, sau đó hỏi hai cha con nhà họ Ngưu:
“Ông nói xem rốt cuộc đứa nhỏ này có ý gì?”
Ngưu Lão Tam cau mày trầm tư một lát, liếc mắt nhìn Ngưu Tuấn Chính:
“Thử một lần, lát nữa nói Chính Nhi không thể sinh, những việc khác đừng nói trước, để xem phản ứng của Đường Uyển như thế nào.”
“Nếu Đường Uyển khăng khăng muốn gả, ông nói sức khỏe Chính Nhi không tốt, không thể chậm trễ một cô bé ngoan, dù sao cũng ôm hết sai lầm lên người mình, có thể làm cho Đường Uyển không nổi điên đi tố cáo Chính Nhi thì tốt.”
“Thử một lần cũng không mất miếng thịt nào.” Ngưu Lão Tam phụ họa.
Ngưu Tuấn Chính cũng không có ý kiến gì, cứ thế định ra.
Chỉ là Kiều Tiểu Linh vẫn không nghĩ ra.
“Hai người nói xem, đứa nhỏ này là ai, mục đích của cô bé là gì?”
“Đừng quan tâm mục đích là gì, chỉ cần có thể giúp con không tốn sức từ hôn, cho dù bảo con đưa hết tài sản của mình cho cô bé cũng được, cho xong con còn muốn dập đầu cảm ơn cô bé.”
Ngưu Tuấn Chính nói.
Một nhà ba người nhanh chân đi đến nhà họ Đường.
Đường Uyển còn ở trong sân đun nước ấm giặt quần áo, thấy ba người nhà họ Ngưu đã đi còn quay lại xách hai con ngỗng đến, cô ta cười, trong bụng Hà Thúy Thảo lại càng vui như nở hoa.
“Thông gia à, sao mấy người lại đến vậy, còn cầm theo cả quà nữa.” Hà Thúy Thảo nói xong, muốn đưa tay ra bắt ngỗng, hai vợ chồng già nhà họ Ngưu buông tay để bà ta bắt.
Mặt mày Kiều Tiểu Linh đau khổ: “Đến để bồi tội với mọi người, đứa con trai này của tôi, giấu diếm các người một chuyện lớn.”
Ánh mắt người nhà họ Đường dừng trên Ngưu Tuấn Chính, Ngưu Tuấn Chính cúi đầu.
Kiều Tiểu Linh nói tiếp.
“Hai năm trước nó bị thương, chỗ vết thương này, bác sĩ nói, chỉ sợ không sinh được con.”
Lúc Kiều Tiểu Linh nói những lời này cực kỳ thấp thỏm.
Đường Uyển lập tức nghĩ đến đời trước Ngưu Tuấn Chính và Chu Xảo Xảo kết hôn mấy năm vẫn không có con, sau đó Chu Xảo Xảo đi một chuyến đến nơi đóng quân lại ôm về một đứa bé.
Lập tức hét lên
“Con trai bà không thể sinh, tôi không lấy chồng.”
Lời này vừa nói ra, tất cả người ở đây đều trầm mặc, Ngưu Tuấn Chính siết chặt tay, đầu ngón tay đâm vào trong thịt, đau đớn để anh ta kìm nén vui sướng trong lòng.
Vẻ mặt Hà Thúy Thảo tràn đầy khiếp sợ: “Đứa nhỏ này, con nói gì thế?”
Đối với người con rể này, Hà Thúy Thảo không thể thỏa mãn hơn, công việc vẻ vang, gia đình giàu có, cha mẹ chồng, chị dâu em chồng không quá cay nghiệt, mặc dù ở nông thôn, nhưng Ngưu Tuấn Chính có tiền lương, đến lúc đó cuộc sống của con gái bà ta sẽ không quá vất vả.
Tổng hợp điều kiện, Ngưu Tuấn Chính ưu tú hơn nhiều Thẩm Đảo.
Đường Đại Lâm cũng rất thỏa mãn, có đứa con rể như vậy, ông ta đi ra ngoài cũng thẳng tắp sống lưng, dù sao cũng không cần để ý người ta nói con trai ông ta là kẻ ngốc nữa.



Bạn cần đăng nhập để bình luận