Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 734 - Kết cục của Chư Hướng Phong



Chương 734 - Kết cục của Chư Hướng Phong



Chương 734: Kết cục của Chư Hướng Phong
Ban đêm có mưa, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy vẫn còn tí tách, cô dứt khoát không đi xe đi cùng Cố Niệm Vi, Phó Thiệu Hoa đi ô đi ra ngoài.
Khi sắp đến trường học đi qua đầu ngõ, sạp nhỏ của Hứa Thanh Thanh vẫn còn đang buôn bán, mấy người dứt khoát không đi, cùng nhau ngồi xuống ăn một lát.
Hứa Thanh Thanh là nữ chính trong số 15 có nam chính mau xuyên Hà Huấn Nhiêu.
Hứa Thanh Thanh bán tào phớ, sữa đậu nành, bánh rán và mì lạnh.
Giang Hựu Đào thích ăn mì lạnh, cô gọi thêm một phần bánh rán, Phó Thiệu Hoa là người phương bắc, thích ăn tào phớ mặn, anh mua thêm hai cái bánh rán.
Cố Niệm Vi thích uống sữa đậu nành, một phần sữa đậu nành một phần bánh rán là đủ với cô ấy.
Hứa Thanh Thanh thấy bọn họ đặc biệt cho nhiều hơn một chút, cũng múc một phần mì mặn trộn dầu vừng cho bọn họ.
Tuy là ngày mưa nhưng có không ít người tới ăn bữa sáng, ăn bữa sáng xong đám người tiếp tục đến trường học, bọn họ đến ký túc xá lấy sách sau đó đi thẳng tới phòng học.
Từ Mãn Thu thấy bọn họ đến thì cầm sách đuổi theo, hiện giờ cô ấy cảm thấy mỗi ngày đều rất vui vẻ, tất cả vấn đề của cô ấy, các giáo viên của cô ấy đều có thể giải đáp, cô ấy đều trầm mê vào trong biển toán học.
Mọi người lần lượt tới khu dạy học, vừa mới tiến vào phòng học ngồi xuống, giáo viên đi tới.
Trước khi dạy học, bà ta nhấn mạnh chuyện Từ Ái Ngọc trước, cô ta bị phán ba năm tù.
Giáo viên vừa mới nói xong, các sinh viên phía dưới bàn tán xôn xao, bàn tán gì cũng có.
Giáo viên đợi bọn họ thảo luận gần xong, mới nói:
“Các sinh viên, tuy quốc gia chúng ta không còn như 10 năm hay 100 năm trước, nhưng các mặt vẫn còn lạc hậu, thực tế là ở phương diện pháp luật, rất nhiều chỗ không quá hoàn chỉnh. Đây đã là hình phạt cao nhất mà tòa án có thể đưa ra.”
“Tôi biết ba năm không bù được cả đời, nhưng ba năm đối với một người mà nói đã là thời gian rất dài, nhất là ở trong tù ba năm. Càng không cần nói đợi cô ta ra tù, sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội thi cử.”
Nghe lời giáo viên nói, các sinh viên dần bình tĩnh lại.
Tuy bọn họ rất khó chịu, nhưng bọn họ cũng biết Từ Ái Ngọc sẽ không bị phán quá nặng, ba năm, là thời gian mọi người có thể tiếp nhận.
Giáo viên đợi bọn họ hoàn toàn bình tĩnh lại, thì bắt đầu dạy học.
Từ Ngải Hân múa bút thành văn ở trong phòng học, Từ Ái Ngọc bị phạt bao lâu đã không còn quan trọng đối với cô ấy.
Giống như kết cục của cha mẹ cô ấy, cô ấy đã không muốn quan tâm nữa.
Nói cô ấy lạnh lùng cũng được, lạnh nhạt cũng được, tất cả những đãi ngộ bất bình đẳng mà cô ấy phải chịu đã có từ nhỏ, không phải hiện giờ mới có.
Đối với cô ấy mà nói những thương tổn này là thật, như vậy là đủ, cô ấy không muốn nghe nỗi khổ trong lòng bọn họ.
Cũng không có nỗi khổ trong lòng gì, nói là trong lòng có nỗi khổ, đều là lấy cớ.
Từ Ngải Hân chỉ muốn bản thân học tập thật tốt, tốt nghiệp xong tìm một cơ quan tốt, trải qua nửa đời còn lại.
Chuyện Từ Ái Ngọc bị phạt không có ai đến trước mặt Từ Ngải Hân nói, tâm trạng của Từ Ngải Hân đặc biệt khoan khoái dễ chịu.
Nhìn đi, thế giới này vẫn có người tốt không phải sao?
Sau khi tan học, Giang Hựu Đào đến hành lang đứng, chỉ một lát sau Phó Thiệu Hoa đi ra.
Anh đứng bên cạnh Giang Hựu Đào, Giang Hựu Đào hỏi về Chư Hướng Phong: “Hiện giờ anh ta sống tốt không?”
“Nghe người khác nói anh ta học cũng không tốt, không còn tốt như trước đây, luôn bị giáo viên mắng. Còn nữa anh ta rất thích thông đồng với bạn gái của người khác, đã bị đánh mấy trận, còn ầm ĩ đến phòng giáo vụ. Chủ nhiệm phòng giáo vụ nói nếu lần sau còn có vấn đề tác phong như thế, sẽ cho anh ta nghỉ học.”
Bảo anh ta nghỉ học là cách nói uyển chuyển, lời nói gốc của chủ nhiệm phòng giáo vụ là còn tái diễn sẽ bắt anh ta cút.
Tuy Chư Hướng Phong cảm thấy bằng cấp không quan trọng, nhưng anh ta vẫn quyết định thu hồi những tâm tư kia trước, học xong đại học lại nói, ít nhất cũng phải đợi đến năm 80 cải cách mở ra.



Bạn cần đăng nhập để bình luận