Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 350 - Khúc mắc



Chương 350 - Khúc mắc



Chương 350: Khúc mắc
Giang Hựu Đào hướng bọn họ chào một câu, Quách Khải An và Thiệu Hồng Niên hướng về phía bọn họ gật đầu, Quách Khải An nhiệt tình đứng lên nhường chỗ cho đám người Giang Hựu Đào ngồi.
Thiệu Hồng Niên với khí chất lạnh lùng, ánh mắt anh ta dừng trên người Cố Niệm Vi:
“Đồng chí Cố, cuối cùng chúng ta lại gặp mặt, cô vẫn khỏe chứ.”
Lời này vừa nói ra, đám người Giang Hựu Đào giống như ngồi bên ruộng dưa, ánh mắt giống như đèn pha dò xét trên người Cố Niệm Vi và Thiệu Hồng Niên.
Hiển nhiên Cố Niệm Vi cũng không nghĩ đến sẽ gặp Thiệu Hồng Niên ở chỗ này, trong lòng vô thức chột dạ, cô ấy ho khan một tiếng, nói.
“Vẫn ổn, đồng chí Thiệu gần đây tốt chứ?”
Thiệu Hồng Niên dựa lưng vào ghế, đầu lưỡi chống lên má, giống như cười chế nhạo đáp.
“Tôi quả thật một chút cũng không tốt!”
Nụ cười trên mặt Cố Niệm Vi trở nên cứng ngắc.
Sau khi cô ấy xuyên đến, trong lòng tràn đầy tự tin lăn lộn ở chợ đen, vì muốn bán chút hàng hóa, cô ấy còn đặc biệt chạy đến chợ đen ở tỉnh thành.
Kết quả chưa quen cuộc sống ở nơi này, mới bán hàng chưa được bao lâu, cô ấy đã bị người ta để mắt đến.
Lúc đó cô ấy còn chưa có giá trị vũ lực, trí lực cũng không theo kịp, lúc chạy trốn đám người kia, vừa hay trốn ở gần một chiếc xe vận tải, chiếc xe vận tải kia là do Thiệu Hồng Niên lái.
Thiệu Hồng Niên đỗ xe ở ven đường ăn cơm chỉnh trang lại, thấy dáng vẻ cô ấy chật vật bèn hỏi xem cô ấy đã xảy ra chuyện gì, có cần báo công an hay không.
Khi đó Cố Niệm Vi còn trẻ, lần đầu kinh doanh ở chợ đen, hốt hoảng, cho nên tùy ý bịa ra một thân thế thê thảm.
Thiệu Hồng Niên tin, chẳng những giúp cô ấy trốn thoát khỏi những người chợ đen truy lùng, còn đưa tiền và phiếu trên người mình cho Cố Niệm Vi, hơn nữa cũng đưa ra hứa hẹn mỗi lần lái xe đến gần đây sẽ đến thăm cô.
Khi đó Cố Niệm Vi cho người ta địa chỉ giả, sau chuyện đó, rốt cuộc cô không đi lên huyện thành nữa.
Từ Cáp thị về Thủ Đô, trên đường thiếu chút nữa phải đi xin cơm để về, kết quả xuất hiện rất nhiều chuyện nhầm lẫn, anh ta bị đói quay về Thủ Đô, lúc quét dọn xe, phát hiện tiền và phiếu anh ta cho cô ấy, một xu cũng không thiếu để ở phía dưới đĩa xe.
Điều này làm cho Thiệu Hồng Niên một đường đói bụng giống như tên ngốc vậy, sau đó anh ta đi tìm Cố Niệm Vi theo địa chỉ mà cô ấy cho, đừng nói là Cố Niệm Vi, ngay cả họ Cố cũng không có.
Lần đầu tiên Thiệu Hồng Niên bị đùa giỡn, đến nay anh ta vẫn còn canh cánh trong lòng như cũ.
Cố Niệm Vi nhíu mày, cô ấy không quá thích tư thế hùng hổ dọa người này của Thiệu Hồng Niên.
Khi đó Thiệu Hồng Niên giúp đỡ cô ấy, điều này không sai, lúc đó cô ấy cũng đã giải thích với Thiệu Hồng Niên, những lời kia cũng là dưới tình huống Thiệu Hồng Niên không nên hỏi quá nhiều mà nói ra.
Hơn nữa khi đó Thiệu Hồng Niên còn nói nếu như cô ấy không nói ra tình hình thực tế sẽ đưa cô ấy đi gặp công an.
Giang Hựu Đào kéo Cố Niệm Vi ngồi xuống, Từ Mãn Thu ngồi bên cạnh Cố Niệm Vi, ngăn cách Cố Niệm Vi và Thiệu Hồng Niên.
Phó Thiệu Hoa nhìn ra anh họ mình và Cố Niệm Vi có gì đó không đúng, bèn vội vàng hỏi.
“Anh Niên, anh và Niệm Vi quen biết hả?”
Trước khi Thiệu Hoa nói chuyện, Cố Niệm Vi khẽ cười nói: “Một lần duyên phận, không quen.”
Thiệu Hồng Niên nhíu mày, còn muốn lên tiếng, Quách Khải An đã nhanh tay rót nước trà cho anh ta.
Giang Hựu Đào cũng lười để ý anh ta muốn nói gì, cảm giác Thiệu Hồng Niên này mang đến cho cô khôn quá tốt, khí thế quá khinh người, còn cực kỳ hùng hổ dọa người.
“Anh gọi đồ ăn chưa?” Giang Hựu Đào hỏi Phó Thiệu Hoa.
Phương Hàn lắc đầu: “Chưa đâu, chờ các cô đến mới gọi.”
Phó Thiệu Hoa vẫy tay, nhân viên phục vụ đứng ở quầy đi đến chỗ bọ họ.
Sau cùng gọi một vỉ bánh bao thịt, một bát thịt kho tàu, canh cá chép, còn gọi cả mấy lon nước có ga.



Bạn cần đăng nhập để bình luận