Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 571 - Tin vui



Chương 571 - Tin vui



Chương 571: Tin vui
Hàn Đào Nhụy thì càng đừng nói, khi giáo viên giảng bài trên bục giảng, cô ấy sẽ ở dưới ngủ gật.
Đi học cả một ngày trở về, hỏi cô ấy học được gì, cô ấy sẽ mờ mịt nhìn xung quanh.
Nhưng nếu hỏi cô ấy mơ thấy mộng đẹp gì, cô ấy có thể lải nhải nhắc suốt nửa tiếng.
Bà Hàn nằm mơ cũng không nghĩ tới cháu dâu tương lai sẽ là sinh viên đại học, bà Hàn quyết định, về nhà sẽ bảo ông Hàn buổi tối đi đến đầu đường đốt vàng mã.
Hàn gia bà ấy đúng là tổ tiên tích đức, trên phần mộ tổ tiên bắt lửa, nếu không tìm đâu ra nàng dâu tốt như vậy.
Mọi người chúc mừng một lát xong, thì giải tán.
Đám Giang Hựu Đào vẫn còn hưng phấn.
Đời trước Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi đều từng học đại học, nhưng học đại học hiện giờ và lúc trước có chênh lệch lớn.
Hơn nữa đại học thủ đô đấy, đó là đại học kiếp trước đám học sinh đều ngước nhìn!
Có người nào khi còn bé không lựa chọn thi đại học thủ đô hay đại học Thủy Mộc?
Không học được hai trường đó vì bọn họ không thích sao?
Đó là vì không thi đỗ!
Trước đây, Giang Hựu Đào và Cố Niệm Vi là một trong những học sinh trường đó.
Hiện giờ không giống với lúc trước, bọn họ đã thành nhóm sinh viên đại học đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học, sinh viên đại học số lượng hàm kim cao nhất.
Không giống với những sinh viên đại học tràn lan ở đời sau!
Hai người mặt đối mặt liếc mắt nhìn nhau một cái, ôm đầu khóc nức nở.
Từ Mãn Thu nhìn một lát, nước mắt cũng chảy ra.
Phó Thiệu Hoa nhìn trái nhìn phải, cảm thấy mình khóc có khả năng không thích hợp lắm, nên cúi đầu kìm nén nước mắt.
Vừa cúi đầu thì thấy mấy chữ to trên thư thông báo trúng tuyển, anh cũng vui vẻ muốn chết, anh không khóc được.
Ngay khi Phó Thiệu Hoa còn chưa nghĩ kỹ giả vờ khóc mấy tiếng hay không, Hàn Diên Thanh đi tới.
Anh ta mặc đồng phục mùa đông, bên ngoài là áo khoác, anh ta đi lướt qua Phó Thiệu Hoa, im lặng đợi Cố Niệm Vi khóc đủ.
Cố Niệm Vi nhìn thấy anh ta xong, lập tức chui vào trong lòng anh ta.
Hàn Diên Thanh dịu dàng vỗ bả vai của Cố Niệm Vi, dùng hành động này bày tỏ an ủi.
Ba người còn lại liếc mắt nhìn nhau một cái, Từ Mãn Thu trở về phòng cô ấy, đóng rầm cửa lại.
Giang Hựu Đào kéo Phó Thiệu Hoa tiến vào phòng mình, vừa tiến vào cô cũng ôm lấy Phó Thiệu Hoa.
Cô quá vui sướng, quá vui vẻ, ngày hôm nay là một ngày đáng kỷ niệm.
Phó Thiệu Hoa và Giang Hựu Đào quen nhau ba năm, hẹn hò với nhau cũng hơn 2 năm, nhưng hai người không tiến thêm bước sâu hơn, động tác thân mật nhất giữa hai người chỉ là ôm, hôn môi, không phải là không muốn tiến thêm bước nữa, mà cảm thấy không thể qua loa như vậy.
Tết âm lịch năm 77, Giang Hựu Đào còn nhận được quà nhà Phó Thiệu Hoa gửi đến, cô cũng chuẩn bị quà nhờ Phó Thiệu Hoa gửi qua.
Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, hưởng thụ yên tĩnh một lát.
Phó Thiệu Hoa nói với Giang Hựu Đào: “Đào Đào, đợi chúng ta tốt nghiệp đại học, thì kết hôn nhé.”
Học đại học còn cần 4 năm, đã để lại cho cô thời gian đủ nhiều, Giang Hựu Đào gật đầu: “Vâng.”
Phó Thiệu Hoa nở nụ cười, anh cúi đầu, hôn lên mái tóc của Giang Hựu Đào với vẻ quý trọng, tay ôm cô cũng không nhịn được chặt hơn.
Sắp rời đi, có rất nhiều thứ cần sắp xếp lại.
Những thứ không dễ thu thập nên bán thì bán, nên tặng thì tặng, Giang Hựu Đào đặc biệt trở về Liễu Thụ Câu một chuyến.
Đã sớm dự liệu được sẽ có ngày cô rời đi, Giang Hựu Đào đã nhận của Từ Đại Chủy 3000 tệ phí điều chế, bán cách điều chế hạt dưa ngũ vị hương, caramen và trà xanh cho bọn họ.
Giang Hựu Đào đã dạy bọn họ một lần, Lưu Diệu Đông con trai của Từ Đại Chủy đã nắm giữ được một phần kỹ thuật, trước khi đi Giang Hựu Đào muốn làm nghiệm thu lần cuối.



Bạn cần đăng nhập để bình luận