Thập Niên 70: Trở Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 370 - Tìm đến



Chương 370 - Tìm đến



Chương 370: Tìm đến
Anh ta thất tín bội nghĩa, Xảo Xảo chờ anh ta nhiều năm như vậy, cô ấy đã làm sai chuyện gì chứ?
Lòng tràn đầy vui mừng chờ anh ta về, gả cho anh ta, bức thư cuối cùng mà anh ta nhận được, cô ấy nói cô ấy đang may quần áo, là quần áo màu đỏ.
Cô ấy nói, chờ đến ngày bọn họ kết hôn, cô ấy mặc quần áo đỏ, anh ta mặc quân phục màu xanh, đỏ xứng đôi với xanh, sau này cuộc sống trôi qua nhất định hạnh phúc.
Mắt Ngưu Tuấn Chính cay cay, anh ta cảm thấy mấy năm nay anh ta chưa từng chảy nước mắt như bây giờ, chỉ sợ mấy ngày này anh ta sẽ rơi hết nước mắt trong đời.
Còn chưa vào nhà, mẹ Chu Xảo Xảo đã đến, bà ấy níu tay Ngưu Tuấn Chính lại.
“Chính Nhi à, Chính Nhi, đời này bác gái chưa từng cầu xin cháu chuyện gì, hôm nay cầu xin cháu một chuyện, cháu đi thăm Xảo Xảo đi, cháu đi khuyên con bé.”
Mẹ Chu Xảo Xảo quỳ xuống trước anh ta, chân còn chưa chạm đất, Ngưu Tuấn Chính giống như mũi tên rời khỏi dây cung chạy ra ngoài.
Anh ta đón gió lạnh chạy đi, anh ta nghĩ đến dáng vẻ tiều tụy của Xảo Xảo ngày hôm qua, anh ta nghĩ đến ngày mình đi tham gia quân ngũ, dáng vẻ Xảo Xảo tránh đi mọi người, nói với anh ta sẽ chờ anh ta về.
Kỉ niệm giữa anh ta và Xảo Xảo giống như thước phim điện ảnh chiếu trong đầu anh ta.
Ngưu Tuấn Chính cảm thấy, con người khi còn sống luôn có rất nhiều tiếc nuối, cũng sẽ có rất nhiều chuyện mà mình cảm thấy hối hận.
Sau này còn bao nhiêu chuyện khiến anh ta cảm thấy hối hận, Ngưu Tuấn Chính không biết, nhưng hiện tại anh ta biết, nếu như cả đời này buông tay Chu Xảo Xảo, như vậy cuộc sống sau này của anh ta, nhất định sẽ trôi qua trong vô hạn hối hận.
Từ lúc bọn họ mặc quần thủng đít đã chơi cùng nhau, tình đầu sơ khai ái mộ lẫn nhau, 15 -16 tuổi định ra chúng thân, quãng đời còn lại sau này, anh ta làm sao thích ứng với thời gian thiếu cô ấy làm bạn đây?
Cút đi tiền đồ của anh ta, cút đi ngày lành của anh ta.
Nam tử hán đại trượng phu còn có thể nhịn tiểu mà chết à? Một con đường đi không thông, sao không nhảy qua, khó khăn chút có gì mà đáng sợ?
Ngưu Tuấn Chính chạy đến nhà họ Chu, anh trai, chị dâu của Chu Xảo Xảo đều đứng ở trong sân, cha cô ấy – Chu Lão Thương thì đứng ở cửa phòng Chu Xảo Xảo.
Tẩu thuốc hàng năm không rời tay, lúc này lại không cầm, đi qua đi lại bên ngoài.
Chu Lão Thương liếc mắt nhìn anh ta một cái, thở dài một hơi, chỉ vào cửa phòng.
“Vào đi, vào thăm con bé, đừng để con bé làm chuyện điên rồ gì.”
Chuyện Ngưu Tuấn Chính hủy hôn, người nhà họ Chu không ai trách Ngưu Tuấn Chính.
Anh ta ở bộ đội có bao nhiêu liều mạng, bọn họ hiểu rõ.
Hai năm trước, trong lúc tuần tra anh ta gặp kẻ địch, vì không để tư liệu quốc gia bị lộ, đồng thời vì thời gian cấp bách, anh ta không chờ trợ giúp đã xông lên liều chết tranh đấu.
Không dễ dàng gì mới nhặt về được một mạng, anh ta nỗ lực như vậy, những trưởng bối như bọn họ nhìn anh ta lớn lên, sao có thể nhẫn tâm hủy đi tiền đồ của anh ta.
Ngưu Tuấn Chính cúi người với Chu Lão Thượng, đưa tay gõ cửa phòng Chu Xảo Xảo.
Rốt cuộc Chu Xảo Xảo không nỡ nhốt người trong lòng ở bên ngoài, đi ra mở cửa.
Từ hôm qua cô ấy đã bắt đầu không ăn không uống, lúc này đi đường lảo đảo.
Thấy Ngưu Tuấn Chính, cô ấy cười với anh ta, chỉ vào chiếc bàn bên cạnh giường.
“Anh vào ngồi đi, em nói mấy câu với anh.”
Ngưu Tuấn Chính nghe lời ngồi xuống chỗ mà cô ấy bảo, Chu Xảo Xảo ngồi ở đối diện anh ta, trên bàn là bộ quần áo màu đỏ được gấp chỉnh tề.
“Có phải mẹ em tìm anh không, thật ra em không sao, chỉ cảm thấy chút khó chịu thôi, anh đừng lo, chờ qua mấy ngày là ổn thôi.”
Giọng nói của Chu Xảo Xảo rất yếu ớt, cũng rất nhỏ.
Cô ấy còn đang cười, nhưng nụ cười kia còn khó coi hơn cả khóc, cô ấy nghiêm túc nhìn gương mặt quen thuộc lại xa lạ của người trong lòng, giống như muốn khắc sâu anh ta vào đầu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận